Chương trước
Chương sau
“Như Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Mã Nghĩa Cừ nắm quyền Mã gia hơn mười năm nên lòng dạ thâm sâu, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Gia chủ, chuyện là thế này, hôm nay là ngày nhị công tử với công tử Phùng gia, tiểu thư Vương gia đi du ngoạn về...”, Mã Như Phong thở ra một hơi, sau đó chậm rãi kể chuyện đã xảy ra, ông ta không hề thêm mắm dặm muối, cũng không che giấu gì cả mà kể lại hết đầu đuôi gốc ngọn câu chuyện.
“Nghiệt tử! Thằng nghiệt tử này!”, khi nghe tới đoạn Mã Văn Hổ ra lệnh cho hộ vệ giết đệ tử Thất Tinh Tông là Dương Hiên ngay trước mắt bao người, tim Mã Nghĩa Cừ đập dồn dập, ông ta tức giận đến mức suýt hộc máu. Tên nghịch tử này, nó muốn hại chết phụ thân nó đây mà, không, phải là hại chết cả Mã gia mới đúng. Nếu chuyện này truyền tới tai người quản lý cấp cao của Thất Tinh Tông, Mã gia thành Hoành Dương họ chắc chắn sẽ bị xoá tên khỏi thế giới này.
“Xem ra mấy năm tay ta đã nuông chiều thằng nghịch tử này quá rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Mã gia thành Hoành Dương chúng ta chắc chắn sẽ bị diệt vong trong tay nó!”, Mã Nghĩa Cừ lau mồ hôi trên trán, thầm quyết định trong lòng. Nếu để đứa nghịch tử này tiếp tục thích làm gì thì làm, đừng nói đại ca nó chỉ là hạng mười tám, dù có là hạng nhất Nhân bảng, thậm chí hạng nhất Địa bảng cũng sẽ bị nó hại chết!
Nhân bảng một trăm linh tám, Địa bảng bảy mươi hai, trong đó gồm bảy mươi hai đệ tử nội môn mạnh nhất trên cả bảy dãy núi Thất Tinh Tông.
Bỗng nhiên, Mã Nghĩa Cừ đổi chủ đề: “Nhưng dù chuyện này là lỗi của Văn Hổ thì cũng có gia quy Mã gia trừng phạt nó, không đến lượt người khác làm càn. Không ngờ hắn dám giết hộ pháp của Mã gia ta, hắn thật sự nghĩ Mã gia thành Hoành Dương dễ bắt nạt à?”
Nhìn đám người đang chạy đến từ xa, mọi người chung quanh đều hít vào một hơi, nhìn Dương Hiên đứng giữa đường bằng ánh mắt thương hại. Gia chủ Mã gia Mã Nghĩa Cừ, nhị trưởng lão Mã Hạo Vân và tam trưởng lão Mã Hạo Vũ đều là cao thủ đứng đầu thành Hoành Dương, cao thủ Khai Mạch cửu trọng thiên, cộng thêm đám hộ pháp, chấp sự có tu vi thất trọng lẫn bát trọng đằng sau họ, cảnh tượng này quá phô trương, ngoài Võ Sư cảnh giới luyện cốt chỉ sợ không một võ giả nào có thể là đối thủ của họ.
“Phụ thân, cuối cùng người cũng đến rồi. Người có biết con đã phải chịu bao nhiêu đau khổ không, người nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”, đám người Mã Nghĩa Cừ đến lập tức làm Mã Văn Hổ có chỗ dựa, hắn ta có can đảm hơn, lại bắt đầu la lối om sòm.
Mã Nghĩa Cừ nhìn Mã Văn Hổ từ trên xuống dưới, thấy nhi tử bảo bối của mình không bị thương, sự căng thẳng trong lòng ông ta mới vơi đi, sau đó ông ta vừa dời mắt sang nhìn bóng người trẻ tuổi ngạo nghễ đứng giữa đường thì lập tức thầm giật mình. Mặc dù ông ta đã biết là một thanh niên giết hộ pháp Mã gia, đánh bị thương nhi tử bảo bối của ông ta từ miệng Mã Như Phong, nhưng không ngờ hắn lại trẻ đến thế, thực sự còn rất trẻ!
“Chuyện này e rằng khó giải quyết!”, vẻ nghiêm túc chợt loé qua trong mắt Mã Nghĩa Cừ, ba hộ pháp đó là người do chính tay ông ta lựa chọn để bảo vệ an toàn cho nhi tử của mình, ông ta biết rõ thực lực của họ ra sao. Nếu ba người họ hợp sức, ngay cả gia chủ là ông ta muốn giết họ cũng phải tốn khá nhiều công sức, nhưng tiểu tử trước mặt này lại có thể giết họ một cách dễ dàng, có thể tưởng tượng được thiên phú và thực lực của hắn cao tới mức nào. Quan trọng là hắn còn rất trẻ, đây là một thiên tài tuyệt thế không thua gì đại nhi tử bảo bối của ông ta, niềm kiêu ngạo của Mã gia, vì vậy chắc chắn hắn là đối tượng được đào tạo trọng điểm của tông môn. Một khi hắn gặp nguy hiểm, có lẽ không bao lâu sau, Mã gia sẽ bị Thất Tinh Tông nổi giận nhổ cỏ tận gốc!
Nhìn đám người đang chạy đến từ xa, mọi người chung quanh đều hít vào một hơi, nhìn Dương Hiên đứng giữa đường bằng ánh mắt thương hại. Gia chủ Mã gia Mã Nghĩa Cừ, nhị trưởng lão Mã Hạo Vân và tam trưởng lão Mã Hạo Vũ đều là cao thủ đứng đầu thành Hoành Dương, cao thủ Khai Mạch cửu trọng thiên, cộng thêm đám hộ pháp, chấp sự có tu vi thất trọng lẫn bát trọng đằng sau họ, cảnh tượng này quá phô trương, ngoài Võ Sư cảnh giới luyện cốt chỉ sợ không một võ giả nào có thể là đối thủ của họ.
“Phụ thân, cuối cùng người cũng đến rồi. Người có biết con đã phải chịu bao nhiêu đau khổ không, người nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”, đám người Mã Nghĩa Cừ đến lập tức làm Mã Văn Hổ có chỗ dựa, hắn ta có can đảm hơn, lại bắt đầu la lối om sòm.
Mã Nghĩa Cừ nhìn Mã Văn Hổ từ trên xuống dưới, thấy nhi tử bảo bối của mình không bị thương, sự căng thẳng trong lòng ông ta mới vơi đi, sau đó ông ta vừa dời mắt sang nhìn bóng người trẻ tuổi ngạo nghễ đứng giữa đường thì lập tức thầm giật mình. Mặc dù ông ta đã biết là một thanh niên giết hộ pháp Mã gia, đánh bị thương nhi tử bảo bối của ông ta từ miệng Mã Như Phong, nhưng không ngờ hắn lại trẻ đến thế, thực sự còn rất trẻ!
“Chuyện này e rằng khó giải quyết!”, vẻ nghiêm túc chợt loé qua trong mắt Mã Nghĩa Cừ, ba hộ pháp đó là người do chính tay ông ta lựa chọn để bảo vệ an toàn cho nhi tử của mình, ông ta biết rõ thực lực của họ ra sao. Nếu ba người họ hợp sức, ngay cả gia chủ là ông ta muốn giết họ cũng phải tốn khá nhiều công sức, nhưng tiểu tử trước mặt này lại có thể giết họ một cách dễ dàng, có thể tưởng tượng được thiên phú và thực lực của hắn cao tới mức nào. Quan trọng là hắn còn rất trẻ, đây là một thiên tài tuyệt thế không thua gì đại nhi tử bảo bối của ông ta, niềm kiêu ngạo của Mã gia, vì vậy chắc chắn hắn là đối tượng được đào tạo trọng điểm của tông môn. Một khi hắn gặp nguy hiểm, có lẽ không bao lâu sau, Mã gia sẽ bị Thất Tinh Tông nổi giận nhổ cỏ tận gốc!
Đệ tử ngoại môn Thất Tinh Tông bình thường do đại nhi thử của ông ta quản lí, có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng thiên tài hàng đầu như thế này là tương lai, là hi vọng của tông môn, Thất Tinh Tông sẽ không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Thế gia vọng tộc bênh vực người mình, những tông môn lớn này càng hơn thế nữa.
Nhưng cứ thế cúi đầu nhận thua thì Mã Nghĩa Cừ không cam lòng, nhi tử chịu ấm ức thì không nói, đã vậy còn chết mất ba hộ pháp. Nếu nhẫn nhịn cho qua, Mã gia chắc chắn sẽ trở thành trò cười của cả thành Hoành Dương!
Người khác không quan tâm Dương Hiên là bậc kỳ tài tài giỏi thế nào, họ sẽ chỉ nói Mã gia thế hệ này không bằng thế hệ trước, đến cả một đệ tử ngoại môn Thất Tinh Tông nho nhỏ cũng có thể tuỳ ý ngồi lên đầu họ.
“Tuy các hạ là đệ tử Thất Tinh Tông nhưng cũng không thể bắt nạt nhi tử của ta như thế được. Giết tộc nhân của ta, chẳng lẽ các hạ nghĩ Mã gia thành Hoành Dương ta không có ai sao? Nếu hôm nay các hạ không cho chúng ta một lời giải thích thoả đáng, thì đừng trách chúng ta vô lễ!”, sau một lát suy nghĩ, Mã Nghĩa Cừ vẫn không cam lòng cứ thế cúi đầu, ít nhất cũng phải có bậc thang để bước xuống!
“Giải thích? Ông cần lời giải thích như thế nào?”, Dương Hiên bình tĩnh, không hề sợ hãi như thể người hắn đang đối mặt không phải võ giả cấp cao bừng bừng khí thế, mà là người thường không có bất cứ võ đạo.
“Chuyện này do nhi tử của ta xúc phạm các hạ trước, chúng ta sẽ không làm khó các hạ. Chỉ cần ngươi xin lỗi Mã gia ta, chuyện này coi như cho qua, thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.