Chương trước
Chương sau
“Xông lên! Giết hắn! Giết hắn!”, đôi mắt Mã nhị công tử đỏ ngầu, tràn ngập vẻ oán độc. Mã Văn Hổ cậu ta chưa bao giờ chịu nhục nhã đến vậy, chết! Tiểu tử trước mặt này nhất định phải chết!
Nghe vậy, vẻ hung ác chợt loé qua trong mắt ba tên hộ vệ bát trọng thiên đằng sau cậu ta. Họ chuẩn bị ra tay giết kẻ cả gan làm loạn, nhưng họ vừa di chuyển thì lập tức dừng lại, xoay người nghiêm giọng nói với Mã Văn Hổ đang cực kỳ phẫn nộ: “Nhị công tử, là... là đệ tử của Thất Tinh Tông...”
“Hoá ra là... đệ tử xuất sắc của Thất Tinh Tông, thảo... thảo nào hắn dám ra tay với Mã Văn Hổ...”, lúc này người đi đường và võ giả chung quanh cũng chú ý tới huy hiệu Bắc Đẩu Thất Tinh trên ngực trái Dương Hiên, tất cả đều chợt vỡ lẽ ra. Mã gia là gia tộc đứng đầu thành Hoành Dương, điều này là thật, nhưng chung quy họ cũng chỉ xưng hùng xưng bá ở thành Hoành Dương. Ra khỏi thành Hoành Dương, ra khỏi quận Đan Dương, họ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng một hạng hai. Còn Thất Tinh Tông là một trong chín tông môn đứng đầu vương triều Đại Đường, bá chủ tuyệt đối của ba con đường Tây Thục, Long An và Nhai Đình, không phải một Mã gia nho nhỏ có thể so sánh.
“Đệ tử Thất Tinh Tông thì thế nào? Đắc tội Mã Văn Hổ cũng phải chết, giết! Giết hắn cho ta!”, Mã Văn Hổ đang trong cơn giận không quan tâm Dương Hiên có phải đệ tử tông môn hay không, trong đầu cậu ta chỉ có một ý nghĩ, đó là giết chết tên tiểu tử không biết tốt xấu này.
“Gì... Gì cơ?”, võ giả và người đi đường chung quanh đều hoảng sợ, nhìn Mã Văn Hổ bằng ánh mắt như gặp phải ma. Trên đời này không thiếu kẻ gan to bằng trời, thậm chí có những tán tu giang hồ độc ác đã từng giết vài đệ tử tông môn. Nhưng dù có to gan đến đâu, họ cũng chỉ dám ra tay lén ở chỗ không người, chứ không dám la lối đòi giết đệ tử xuất sắc của Thất Tinh Tông ngay trước mặt đám đông. Hành động này là công khai vả mặt Thất Tinh Tông, một khi tin này truyền đến tai lãnh đạo Thất Tinh Tông, lúc đó không chỉ Mã Văn Hổ không giữ được mạng nhỏ, ngay cả Mã gia cũng phải chôn cùng cậu ta!
“Nhị công tử nói năng thận trọng vào, đó là Thất Tinh Tông...”, một hộ vệ bát trọng thiên khoảng bốn mươi tuổi cẩn thận nhắc nhở, có một số lời không thể nói lung tung, bất cẩn một chút là rất có thể mang đến cho gia tộc tai hoạ ngập đầu.
“Điên... Điên rồi, họ nhất định đã điên rồi...”, mọi người chung quanh giương mắt mà nhìn, không ngờ người của Mã gia thật sự dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này, ra tay giết đệ tử của Thất Tinh Tông ngay trước mắt bao nhiêu người.
Vào lúc này...
Dương Hiên cử động, hai chân hắn xê dịch, Tật Phong Thần Thoái phát động, hắn tung một cú đá xoay ba trăm sáu mươi độ, tức khắc giết chết ba tên hộ vệ đang lao tới.
“A!”, “A!”, “A!”...
“Điên... Điên rồi, họ nhất định đã điên rồi...”, mọi người chung quanh giương mắt mà nhìn, không ngờ người của Mã gia thật sự dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này, ra tay giết đệ tử của Thất Tinh Tông ngay trước mắt bao nhiêu người.
Vào lúc này...
Dương Hiên cử động, hai chân hắn xê dịch, Tật Phong Thần Thoái phát động, hắn tung một cú đá xoay ba trăm sáu mươi độ, tức khắc giết chết ba tên hộ vệ đang lao tới.
“A!”, “A!”, “A!”...
Trong tiếng kêu gào của loài dã thú trước khi chết, ba tên hộ vệ bị sức gió khủng khiếp xoáy thành mảnh vụn, máu thịt vương vãi khắp nơi.
“Chết... Chết rồi? Chuyện này sao có thể? Sao có thể?”
Ngay sau đó, cả con phố rộng thênh thang yên tĩnh đến đáng sợ, vô số người nhìn về phía Dương Hiên đứng giữa đường bằng ánh mắt như đang nhìn Ma Thần. Ba tên hộ vệ kia cũng không phải kẻ yếu, họ được coi như cao thủ hàng đầu ở thành Hoành Dương, không ai có tu vi dưới khai mạch bát trọng thiên cả. Ba người hợp sức với nhau, kể cả khi đối đầu với cao thủ cửu trọng thiên cũng đủ sức liều mạng. Giờ thì hay rồi, không ngờ họ lại bị một thiếu niên mới hai mươi tuổi giết bằng một chiêu, trên đời này còn chuyện nào hoang đường hơn chuyện này không?
Ngược lại, Dương Hiên vẫn thản nhiên như vừa làm một việc nhỏ không đáng kể, nhưng cũng phải thôi, ba ngày trước hắn đã có năng lực giết cao thủ cửu trọng đại viên mãn. Sau ba ngày chăm chỉ tu luyện để luyện hoá Huyết Linh Thảo trong truyền thuyết, sức chiến đấu của hắn đâu chỉ tăng lên gấp đôi. Trong mắt hắn, mấy tên võ giả gia tộc bát trọng thiên này chỉ như ba con kiến khá khoẻ mạnh thôi, nhấc tay là có thể giết!
Tiếp đến...
Dương Hiên dời mắt về phía tên nhị công tử Mã gia, Mã Văn Hổ đang la lối om sòm kia. Chạm phải ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc của Dương Hiên, Mã nhị công tử lập tức rùng mình, mạnh miệng nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta nói... nói cho ngươi biết, ta... ta là nhị công tử Mã gia, phụ thân ta là gia chủ Mã gia, đại ca ta là thiên tài tuyệt thế Mã Văn Long của Thất Tinh Tông, nếu ngươi... ngươi dám làm ta bị thương, chắc... chắc chắn ngươi sẽ không thể bước ra khỏi thành Hoành Dương...”
“Hay cho một tên nhị công tử Mã gia, hay cho Mã gia thành Hoành Dương, thật oai phong!”, Dương Hiên nhướng mày, mắt loé lên tia sáng lạnh, hắn cười khẩy liên tục: “Ta cũng muốn xem thử Mã gia các ngươi có năng lực gì khiến ta không thể bước ra khỏi thành Hoành Dương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.