“Không phải sắp xếp dựa vào thực lực của chúng ta à?’, Lãnh Như Sương tỏ vẻ kinh ngạc, một chút oán hận đối với Dương Hiên cũng vì thế mà biến mất tăm. Tần Phong xem thường một người có huyết mạch cửu phẩm như Dương Hiên, Lãnh Như Sương cũng không khác gì, trong lòng hắn ta, chỉ có Tần Phong và Tư Mã Vân mới là đối thủ của hắn ta. Thậm chí, ngay cả Linh Mi tiên tử cũng chẳng đáng để hắn ta quan tâm. Một khắc sau… Lãnh Như Sương bước vào hẻm Đồng Nhân. Người này người cũng như tên, lạnh lùng như băng sương, hơn nữa võ kỹ mà hắn ta tu luyện – Hàn Băng Quyết cũng có thuộc tính băng, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo hàn khí khủng bố, quả thật hệt như vị thần cai quản mùa đông, đám đồng nhân kia chưa kịp tiếp cận hắn ta thì đã bị đông cứng. Chẳng mấy chốc, Lãnh Như Sương đã xông qua được bảy trăm hai mươi mét hẻm Đồng Nhân, bắt đầu tiến vào cấm khu. “Ha ha ha… chỉ là thứ vô tri, sao có thể làm khó dễ được ta!”, Tần Phong kiêu ngạo tận trời, cùng là Tam Kiệt, sao Lãnh Như Phong có thể để Tần Phong tỏa sáng riêng mình được chứ? Khi đối mặt với những đồng nhân đủ để khiến vô số đệ tử tạp dịch tuyệt vọng, hắn ta không chút nào yếu thế, từng luồng khí lạnh lẽo bao phủ quanh thân, bỗng chốc, Lãnh Như Sương hóa thân thành Ma Thần Băng Giá đến từ nơi cực hàn, chỉ để tranh một trận này. “Ầm ầm ầm…” Sức mạnh bá đạo tàn phá bừa bãi khắp bốn phía trong hẻm Đồng Nhân, Lãnh Như Sương vững bước tiến lên phía trước, bảy trăm hai mươi lăm mét… bảy trăm ba mươi mét… bảy trăm ba mươi lăm mét… bảy trăm bốn mươi mét… “Bảy trăm bốn mươi sáu mét, vượt qua khảo hạch!”, phía ngoài, Bạch chủ sự nhìn Lãnh Như Sương đang được một đệ tử dìu ra khỏi hẻm Đồng Nhân bằng ánh mắt tán thưởng. Tuy rằng bảy trăm bốn mươi sáu mét và bảy trăm sáu mươi tám mét có sự chênh lệch rất rõ ràng, nhưng điều đó không có nghĩa là Lãnh Như Sương kém hơn Tần Phong, nếu như hắn ta cũng nắm giữ một loại bí thuật tương tự như Bạo Linh thuật thì ai thắng ai thua còn chưa nói trước được. “Kế tiếp, ngươi lên!”, lần này, người bị điểm danh là Tư Mã Vân – vị cuối cùng trong Tam Kiệt. “Bảy trăm sáu mươi tám mét? Ta có thể vượt qua được Tần Phong không?”, Tư Mã Vân đảo mắt, cảm thấy băn khoăn, thành tích bảy trăm sáu mươi tám mét hệt như một ngọn núi trăm trượng đè lên người hắn ta, khiến hắn ta không cách nào thở nổi. Bất giác, trong mắt Tư Mã Vân hiện lên một tia kiên quyết: “Liều mạng thôi, cho dù không giành được hạng nhất thì cũng quyết không bại bởi Lãnh Như Sương!” “Bắt đầu!” Tư Mã Vân bắt đầu hành động, thoáng chốc đã nhảy vào bên trong hẻm Đồng Nhân. Nếu nói về sở trường của Tam Kiệt thì Tần Phong có sức mạnh, một tay Đại Lực Phục Ma quyền khó có địch thủ, Hàn Băng Quyết của Lãnh Như Sương có khả năng đóng băng vạn vật, riêng về Tư Mã Vân, hắn ta có thân pháp linh hoạt, tốc độ cực nhanh, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng ít có ai đuổi kịp. Lúc này, Tư Mã Vân hệt như rồng dạo chơi trong nước, mỗi một bước xê dịch đều vô cùng linh hoạt, đám đồng nhân kia căn bản không theo kịp tốc độ của hắn ta. Còn chưa đến nửa phút, hắn ta đã tiến đến 80 mét cuối cùng của hẻm Đồng Nhân. Hiện tại, tốc độ của Tư Mã Vân có hơi khựng lại, không gian bên trong hẻm Đồng Nhân có hạn khiến cho thân pháp của hắn không phát huy được ưu thế tối đa. Hơn thế nữa, đồng nhân ở cấm khu có tốc độ vượt xa những đồng nhân trước đó, chính vì lẽ đó, Tư Mã Vân bị áp chế khá nhiều. Đương nhiên, dù là như thế thì tốc độ thông quan của hắn ta vẫn hơn hẳn Lãnh Như Sương và Tần Phong. Sau bảy trăm ba mươi lăm mét, không gian bốn phía gần như đều bị đồng nhân chiếm cứ, Tư Mã Vân không cách nào thi triển thân pháp, đành phải dựa vào sức mạnh tự thân để ngăn cản thế công của đồng nhân. “Ầm ầm ầm…” Quyền và chùy va chạm, thế nhưng sở trường của Tư Mã Vân là tốc độ và thân pháp, cứng đối cứng không phải phong cách của hắn. Tiến lên được bảy trăm bốn mươi tám mét, chỉ hơn Lãnh Như Sương vỏn vẹn hai mét, cuối cùng, hắn ta phun ra một ngụm máu, bất lực ngã xuống đất. “Đáng chết! Sao lại như vậy chứ?”, bên ngoài hẻm Đồng Nhân, Lãnh Như Sương lộ vẻ không cam lòng. Tần Phong đi xa hơn hắn ta thì cũng thôi đi, dù sao tên đó nhờ vào bí pháp mới được như vậy, đó không phải thực lực chân chính, nhưng còn Tư Mã Vân, hắn ta có tư cách gì để đứng trước Lãnh Như Sương này chứ? “Người kế tiếp, ngươi lên!” Bạch chủ sự vừa dứt lời, Linh Mi tiên tử - Lam Linh Mi đã bước lên, từ từ đi về phía hẻm Đồng Nhân. Bộ váy dài thủy lam sắc làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển của nàng ta, mỗi một đường cong nóng bỏng khiến vô số đệ tử tạp dịch âm thầm nuốt nước miếng. Quả thật là một yêu tinh mê người! “Bắt đầu!” “Ầm ầm ầm…” Vách tường hai bên nứt toác, vô số đồng nhân tranh nhau nhảy ra, đồng loạt tấn công về phía Lam Linh Mi. Lam Linh Mi khẽ xoay người một cái, bóng dáng lưu loát sinh động tựa như tiên tử đang nhẹ nhàng nhảy múa, khiến cho lòng người say mê. Đồng nhân cứ như cơn thủy triều ùn ùn kéo đến, nhưng đáng tiếc là không một bức đồng nhân nào có thể chạm vào làn váy của nàng ta. Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, Lam Linh Mi đã vượt qua năm trăm mét. “Thân pháp quả thật rất huyền diệu, hẳn là không thấp hơn Tư Mã Vân đâu!” “Nghe đồn thiên phú của Linh Mi tiên tử không hề thua kém Tam Kiệt, quả nhiên không có lửa thì làm sao có khói!” … “Cái gì? Sao lại như vậy”, bỗng nhiên, Tư Mã Vân hét lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt anh tuấn trở nên đỏ bừng. Trước mắt hắn ta, bên trong hẻm Đồng Nhân, Lam Linh Mi đã tiến vào cấm khu, giờ phút này, nàng ta đã bắt đầu chạy nước rút hướng đến bảy trăm năm mươi mét. Nhưng chuyện khiến Tư Mã Vân càng kinh hãi hơn nữa chính là đến thời điểm hiện tại, Lam Linh Mi chưa hề đánh ra một quyền hay một chưởng nào. Nàng ta hoàn toàn dựa vào thân pháp linh hoạt để thông quan, điều này quả thực khó có thể tưởng tượng nổi. Phải biết hẻm Đồng Nhân không thể so với những nơi khác, diện tích nhỏ hẹp, số lượng đồng nhân lại quá nhiều, gần như không có góc chết. Với tốc độ cùng thân pháp của hắn ta thì sau bảy trăm ba mươi lăm mét vẫn phải lựa chọn cứng đối cứng, vậy mà hiện tại, Lam Linh Mi đã vượt qua bảy trăm bốn mươi mét nhưng vẫn không đánh ra một quyền hay chưởng nào. Tư Mã Vân vốn luôn kiêu ngạo về thân pháp của mình, thậm chí từng nói rằng trong dãy Khai Dương, nếu hắn nhận thân pháp đứng thứ hai thì không có ai dám xưng đứng đầu, nhưng cảnh tượng trước mắt lại chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tư Mã Vân, hơn thế nữa, còn là tát liên tục. “Bảy… bảy trăm năm mươi mét rồi, chẳng… chẳng lẽ Linh Mi tiên tử sắp vượt qua Tần Phong ư?” “Khốn kiếp! Sao có thể như vậy?”, không biết từ lúc nào, hai đấm của Tần Phong đã siết chặt, mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán hắn ta, còn trong lòng thì điên cuồng gào thét: “Dừng lại! Mau dừng lại cho ta!” Dường như nghe được tiếng hét của Tần Phong, rốt cuộc Linh Mi tiên tử cũng ngã xuống. “Bảy trăm sáu mươi ba mét, vượt qua kiểm tra!” “Phù!”, nghe vậy, Tần Phong thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn thiếu năm mét nữa là Lam Linh Mi có thể vượt qua hắn ta, trở thành người đứng đầu. Ngay lập tức ánh mắt Tần Phong lóe lên một tia kiêng kỵ: “Khá lắm Lam Linh Mi, ngươi ẩn giấu sâu thật đấy!” Nếu không phải nhờ vào bí thuật – Bạo Linh thuật thì hôm nay, với tu vi và thực lực của hắn ta, đối chiến với Lam Linh Mi e là thua nhiều hơn thắng. Thân pháp quỷ dị như ẩn như hiện kia… ngẫm lại khiến người ta không khỏi sợ hãi, ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm vào được thì đánh kiểu gì? Tuy nhiên, chẳng mấy chốc Tần Phong đã tỉnh táo trở lại, chỉ cần có thể giành được hạng nhất, có được Tẩy Tủy đan thì huyết mạch của hắn ta có thể thăng cấp, Tần Phong tin tưởng, đến lúc đó hắn ta có thể vượt qua được Lam Linh Mi. Ngay lúc này… Giọng nói hờ hững của Bạch chủ sự lại lần nữa vang lên, kéo Tần Phong khỏi mớ suy nghĩ loạn xạ: “Thiếu niên, đến phiên ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]