“Mạt Mạt vẫn chưa tỉnh sao?” Có thể vì tín hiệu không tốt, trong điện thoại có tiếng nói đứt quãng.
“Chưa. Cô và Ly Thương vẫn khỏe chứ? Tình huống bên kia thế nào rồi? Tệ lắm không?” Hàn Ngạo tiều tụy nhìn Tô Mạt vẫn hôn mê bất tỉnh, hỏi thăm Đào Từ bên kia điện thoại.
“Anh cũng đừng lo quá, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi. Chúng tôi không sao, chỉ là trận động đá lần này rất nghiêm trọng, dư chấn vẫn chưa dứt, mỗi ngày đều lắc tới lắc lui, hẳn là địa phủ càng bận hơn rồi. Tôi và Ly Thương dốc hết sức giúp đỡ đến đâu thì hay đến đó, dù sao đây cũng là do chúng tôi tạo nghiệp mà.” Đào Từ ở bên kia cố gắng an ủi Hàn Ngạo, mặc dù lời an ủi này mới yếu ớt làm sao, bản thân cô cũng đang lo lắng như ngồi trên đống lửa đấy thôi.
“Ừ, hai người chú ý một chút, có thay đổi gì tôi sẽ báo ngay.” Hàn Ngọa buông điện thoại xuống, đi đến ngồi bên giường.
Anh nắm tay cô, vẻ mặt đầy buồn bã, “Tại sao em vẫn chưa chịu tỉnh? Rốt cuộc phải làm sao mới đánh thức được em?”
“Ngạo!” Tô Mạt choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong mơ Hàn Ngạo vô cùng tiều tụy, anh đến bên cạnh vách đá, mỉm cười với cô, sau đó quay người nhảy xuống vực sâu không đáy.
Tô Mạt lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy Tiểu Bạch bên cạnh, cô thở dài đứng dậy đi ra gian ngoài. Đã đến thế gới này nhiều ngày rồi, cũng không biết hiện tại nhóm Hàn Ngạo thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-mach-phuong-hoang/1862102/chuong-23-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.