Lạc Lạc theo nhân viên lễ tân đến căn phòng 212, nhóm Tô Mạt lặng lẽ theo phía sau, đến trước cứa phòng 212 thì Lạc Lạc bỗng dưng dừng lại.
"Đợi chút, tôi gọi điện thoại trước đã."
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry..."
Tiếng trả lời tự động khiến Lạc Lạc ủ rũ cúp máy. "Cảm phiền mở cửa giúp tôi được không?"
"Chuyện này... Theo quy định chúng em không được phép tự ý ra vào phòng của khách, chị xem?"
Yêu cầu này của Lạc Lạc đã làm khó nhân viên.
"Nhưng tôi không liên lạc được với cô ấy, nếu như cô ấy xảy ra bất cứ rủi ro nào tại khách sạn của các người, các người không gánh nổi trách nhiệm đâu. Nếu là làm phiền thì chẳng qua chỉ quấy rầy cô ấy, tôi có thể giải thích giúp, cảm phiền cô giúp một lần đi!"
"Được rồi, nếu vậy, em mở cửa giúp chị."
"Cô gái này rất có chủ kiến, chúng ta cùng đến xem thử coi có chút đầu mối nào không." Tô Mạt vừa nói vừa đi về phía phòng 212, phía sau Đào Tử và Hàn Ngạo chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi theo.
Vào phòng, Lạc Lạc vừa gọi tên bạn thân vừa đi vào phòng trong, chỉ thấy trong phòng không có một bóng người, chăn đệm trên giường hỗn loạn, chứng tỏ từng có người ở đây. Mấy tờ giấy dưới tủ ti vi bị cơn gió khẽ lùa vào từ cánh cửa phòng thổi rơi xuống đất.
"Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!"
Lạc Lạc vừa gọi vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-mach-phuong-hoang/1862079/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.