Cuối sơn thôn, nơi triền núi, trong một gian nhà lá vẫn còn ánh đèn leo lét, mặc dù đêm đã sang canh ba.
Trong gian nhà lá nhỏ ấy, nói đúng hơn là một cái nhà lá bỏ hoang, có một cái bàn nho nhỏ cũ kỹ và mấy khúc cây dùng làm ghế ngồi cho bốn người già trẻ đó là trưởng lão Lê Giang, Quái Y Đinh Hạo, Thiết Bút Ngô Xuyên và cậu bé Kim Phi.
Cả bốn người cứ ngồi như đang chờ đợi từng khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.
Lê trưởng lão lên tiếng :
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ mãi thế này sao?
Thiết Bút Ngô Xuyên nhún vai :
- Không chờ thì biết làm gì?
Lê trưởng lão nói :
- Chúng ta cứ làm một chuyến dọ thám Thanh Lâm bảo có được không?
Ngô Xuyên lại nói :
- Chúng ta đã chờ lâu rồi thật, nhưng Lê lão huynh hãy dằn tâm chờ thêm một canh nữa xem sao!
Lê Giang trưởng lão :
- Có chắc Đoàn Trung Ngọc trở lại đây không mà chúng ta cứ đợi mãi thế này.
Ngô Xuyên ôn tồn :
- Ngô đệ tin rằng Trung Ngọc sẽ đến đây trong chốc lát nữa thôi!
Mọi người nghe nói hồ nghi, chợt bên ngoài có tiếng cười trong thanh rồi tiếp theo là tiếng nói :
- Thiết Bút Ngô Xuyên, thính giác quả là cao siêu.
Ngô Xuyên cười ha hả :
- Thượng Quan nữ hiệp vừa nghe tiếng đã biết Ngô mỗ này rồi.
Ngô Xuyên vừa nói dứt câu thì nơi cửa nhà lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-long-tuyet-kiem/2139438/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.