Ngạn Việt vẫn giữ nguyên tư thế, hắn biết nếu hắn gây chuyện thì câu nói vừa rồi của y sẽ là lời tiên tri của hắn trong tương lai, Ngạn Việt nghĩ đến đây hắn không dám làm trái lệnh y chỉ nói "vâng" một tiếng. Thẩm Thần vỗ vai Trường Hạ nói:"Con ở đây chơi với Ngạn Việt, nếu hắn làm con không vui thì mách ta."
Trường Hạ thần sắc bình tĩnh như nước gật đầu nhìn y, Thẩm Thần dặn dò xong mới yên tâm quay người rời đi, y đi thẳng đến phòng luyện đan. Ngạn Việt cảm thấy sát khí đã không còn nữa, hắn mới chậm chậm ngẩng đầu lên, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt gầy gò bình tĩnh như nước của Trường Hạ, thấy Thẩm Thần đã đi xa, hắn mới dám nhẹ thở phào.
Trường Hạ đứng đối diện hắn, đôi mắt đen láy mang theo sự hiếu kỳ nhìn Ngạn Việt. Ngạn Việt có chút bối rối khi bắt gặp sự hiếu kỳ này của cậu, hắn cười trong sự bối rối hỏi:"Bây giờ ngươi muốn làm gì?"
Trường Hạ nhìn Ngạn Việt chăm chú nói:"Ngươi biến lại hình dạng kia đi."
Ngạn Việt đương nhiên không nhiều lời mà biến lại nguyên hình, Trường Hạ ngồi xổm, cậu nhìn cái đuôi xù xù của Ngạn Việt không nhịn được mà nắm lấy cái đuôi, Ngạn Việt bị một tay Trường Hạ nhấc bổng khỏi mặt đất, hai bàn tay nhỏ của hắn vùng vẫy nói:"Ngươi đừng có nắm cái đuôi của ta chứ. Mau thả ta xuống."
Chợt có giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc cất tiếng:"Ngạn Việt, ngươi bị làm sao vậy?", Ngạn Việt giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593830/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.