Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong ba tháng này Thẩm Thần có cuộc sống nhẹ nhàng, sáng xem bệnh tình của Dương Tiêu hoặc đi luyện đan, trưa đi đến chỗ Mệnh Thần đánh cờ, chiều về điện vàng dạy đồ đệ kiếm pháp, tối thì lại cùng Dương Tiêu ngủ chung.
Về công việc ở quân đội đã có Chu Hải giải quyết nên y không cần ra mặt giải quyết. Chuyện vết thương của các binh sĩ, y đã nghe Chu Hải nói rằng vết thương đã khỏi bảo y không cần lo lắng. Hắn cũng báo cáo nơi giam giữ Ma đế không có xảy ra vấn đề gì.
Mọi thứ xảy ra đối với y vô cùng nhẹ nhàng hơn trước nhiều, điều này khiến y cảm thấy sức khỏe của bản thân đã cải thiện hơn trước rất nhiều. Thẩm Thần lúc này đi đến phòng ngủ, y muốn đẩy cửa đi vào thì cửa phòng chợt mở ra, Dương Tiêu với dáng vẻ của một đứa trẻ mười hai tuổi bước ra, Thẩm Thần nhìn đứa trẻ trước mặt nói:
”Vết thương của ngươi cũng đã lành, chuyện ta nói trước kia không thể không làm. Dương Tiêu, cũng đã đến lúc ngươi phải rời đi rồi, nơi này ngươi không nên ở lại lâu.”
Dương Tiêu bày ra vẻ mặt mất mát nhìn y, hắn muốn dùng dáng vẻ này khiến y giữ hắn lại thêm một chút nhưng Thẩm Thần lại đánh mắt sang hướng khác tránh bị dáng vẻ mất mát của Dương Tiêu làm mê hoặc, y nghiêm túc nói:”Chuyện ta đã quyết không thể thay đổi, ngươi đừng quậy nữa. Người càng ở đây sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.”
Dương Tiêu buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593762/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.