Khi sắc trời dần dần thay đổi, Tư Hạ nằm trên giường cũng theo đó mà tỉnh lại. Đôi mắt của hắn chậm rãi mở mắt nhìn khung cảnh trước mặt, một màng mờ nhạt dần dần hiện rõ. Khuôn mặt xinh đẹp của Tề Hoa hiện lên trong tầm mắt của hắn, Tư Hạ mờ mịt ngồi dậy cất lời hỏi đối phương:"Cô luôn bên cạnh ta sao?"
Tề Hoa cúi đầu trầm mặc không nói cũng chả đáp lời hắn khiến Tư Hạ vạn phần hoang mang. Hắn vươn tay muốn chạm đến bờ vai của nàng thì Tề Hoa ngẩng đầu nhìn. Tư Hạ bị hành động của nàng làm giật mình, bản thân hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tề Hoa rơi lệ nhào vào lòng hắn.
Nàng vươn tay ôm lấy người hắn khóc, tiếng khóc vang lên khắp căn phòng. Tư Hạ chống một tay trên giường chống đỡ sức nặng bất ngờ do Tề Hoa gây ra. Một tay còn lại vuốt ve mái tóc đen của nàng, giọng nói của hắn mang sự nhẹ nhàng an ủi người trong lòng:"Sao vậy? Cô có chuyện gì buồn sao? Nếu được có thể kể cho ta nghe có được không?"
Nhưng mấy lời đó làm sao có thể khiến một cô nương đang khóc như Tề Hoa nghe lọt tai được, nàng càng khóc dữ hơn trước. Nước mắt của nàng thấm vào y phục trên người Tư Hạ, hắn cũng chẳng để tâm đến chỉ để mặc cho người trong lòng khóc đến khi nào ngừng khóc nhưng những giọt nước mắt ấy xen lẫn với âm thanh đó khiến lòng hắn đau như cắt. Tư Hạ bất giác ôm chặt lấy nàng vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593701/chuong-86.html