"Không phải là không nhớ mà là rất nhớ. A Ngọc, ta vốn tưởng con đã chết rồi.", Tư Hạo Thiên nhìn Tề Hoa với ánh mắt vui mừng, giọng nói của ông vừa mang theo sự kinh ngạc lại kèm theo sự yêu thương tích tụ lâu năm. Hai mẹ con kia cũng kinh ngạc không kém gì Tư Hạo Thiên. Tề Hoa cười nhẹ nói:"Thật ra, đều là duyên số hết. Duyên số sắp đặt cho con làm nữ nhi của người, sắp đặt cho con sống lại. Phụ thân, A Ngọc rất nhớ người."
Tư Hạo Thiên vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tề Hoa, sức khỏe của ông lúc này cũng đã ngọn đèn dầu trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, Tư Hạo Thiên biết bản thân không thể kéo dài được bao nhiêu nên ông cũng nhanh chóng nói ra những lời cần nói:"Phụ thân rất vui khi hai huynh muội con sống tốt. A Ngọc, sau này hãy giúp đỡ ca ca của con quản lý Tư gia."
Lời nói này của Tư Hạo Thiên thốt ra khiến hai mẹ con ngồi trên mặt đất lập tức sững sờ ra nhưng người bất ngờ nhất lại là nữ nhân khóc kể lúc nãy. Cô ta là nhị phu nhân của Tư gia cũng là nương tử thứ hai của phụ thân Tư Hạ - Trắc Thanh Dao, cô ta cuối cùng chẳng được gì liền ngây người khiến đứa con trai bên cạnh một mặt hoảng sợ. Hắn lập tức vươn tay ôm lấy Thanh Dao vào lòng, lo lắng gọi cô ta:"Mẫu thân, người bị làm sao thế? Người có nghe thấy lời của A Trạch không?"
Tư Hạo Thiên không để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593697/chuong-90.html