Tề Hoa ngoan ngoãn nghe lời y đi đến xem tình hình của đối phương, bàn tay của nàng chìa ra kèm theo là đôi mắt ôn hòa nhìn người nọ, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Cô nương có bị thương ở đâu không?”, đầu ngón tay của đối phương chậm rãi vươn ra chạm vào lòng bàn tay Tề Hoa. Nàng nắm chặt lấy tay cô lập tức kéo người rời khỏi mặt đất, đối phương được Tề Hoa đỡ dậy không lâu liền bày ra hành động chấp tay cúi đầu nói lời cảm ơn: ”Đa tạ hai vị cứu mạng ta, ơn ta không biết trả như thế nào.”
Trước lời nói “cảm ơn” của cô, Tề Hoa đang định mở miệng trả lời thì Thẩm Thần đứng bên cạnh đã tiếp lời thay nàng: “Cô nương đừng quá khách khí, hai người chúng ta không cần cô nương trả ơn đâu nhưng mà ta có chuyện muốn hỏi cô nương, vì sao cô lại bị bọn chúng vây bắt vậy?”. Sau câu hỏi của người bên cạnh, ánh mắt của Tề Hoa chợt dời sang nhìn mỹ nhân mang khuôn mặt khuynh thành trước mặt, nhan sắc xinh đẹp đến động lòng người đến mức Tề Hoa nàng nhìn mãi không rời.
Đối phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng nói mang theo sự ấm áp và dịu dàng khiến trái tim Tề Hoa như được ánh sáng mặt trời bao phủ sưởi ấm. Cô nói rằng:”Do thể chất ta là Băng Cơ Linh Thể nên bọn chúng mới vây bắt ta.”
Trái tim của Tề Hoa cảm nhận được sự ấm áp trước âm điệu trong giọng nói của đối phương không lâu thì câu nói đó của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593679/chuong-107.html