“Con muốn trưởng thành hơn, bởi vì A Hạ biết rằng bản thân mình trưởng thành rồi sẽ không làm nghĩa phụ người lo lắng và cũng không làm người buồn phiền.”, giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng của Trường Hạ thật sự khá giống như một đứa trẻ nhỏ cảm nhận được sự biết lỗi khi nhìn thấy người cha nuôi phiền muộn vì mình. Chính âm điệu trong giọng nói đó khiến trái tim của Thẩm Thần cảm nhận được một chút động lòng. Y thầm thở dài nhìn đối phương nói:
”Nếu con đã quyết tâm như vậy thì người làm nghĩa phụ như ta sẽ không ngăn cản. Con muốn như thế nào, ta đều đồng ý nhưng A Hạ phải hứa với nghĩa phụ rằng nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Tránh động đến Tâm Cốt độc đang ngủ say.”
Trường Hạ nở nụ cười nhẹ gật đầu đáp:”Vâng, A Hạ hứa với nghĩa phụ. Nhưng mà con đi rồi, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trở về!”, bàn tay của Trường Hạ vươn đến nắm lấy bàn tay của Thẩm Thần, ánh mắt của hắn nhìn y chứa đựng sự mong chờ lời nói của đối phương.
Thẩm Thần ngước nhìn thấy được sự mong chờ câu hồi đáp của y trong đôi mắt đen ấy. Khóe môi của Thẩm Thần chợt cong lên tạo ra nụ cười dịu dàng nói:”Được, nghĩa phụ sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe để chờ A Hạ trưởng thành quay về.”
Một câu nói của Thẩm Thần cũng đã đủ khiến Trường Hạ vui vẻ cả ngày. Mặc dù bên ngoài y là một nghĩa phụ, là một sư phụ lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-le-tran-gian/2593661/chuong-114.html