Chương trước
Chương sau
Lãnh Lạc hừ lạnh một tiếng rồi cất bước đi ra ngoài. Cô ấy nhìn An Nhiên, sau đó ra khỏi sân.  
Không phải An Nhiên không phòng bị, mà là không phòng bị nổi. Võ công của cậu ta kém Lãnh Lạc quá nhiều. Nhưng vấn đề là sư tỷ không ra tay ngay lúc đầu, mà là ra tay vào thời điểm cậu ta đang thả lỏng. Ai mà phòng bị được vị sư tỷ lạnh lùng này cơ chứ!  
An Nhiên gượng dậy, lau máu tươi trào ra từ khóe môi, khóc không ra nước mắt. Cậu ta thầm nghĩ, chắc chỉ có lão đại mới hàng phục được người phụ nữ như sư tỷ thôi.  
Không biết lão đại luyện công đến đâu rồi, tối nay phải đi xem mới được, tiện thể xem ở trước mặt lão đại, sư tỷ có lạnh lùng như thế hay không.  
Nghĩ tới những điều đó, An Nhiên ôm chỗ bị Lãnh Lạc đánh, tiếp tục nở nụ cười. Đúng là kẻ dở hơi, lúc nào cũng thật vô tư.  
Rời khỏi nơi ở của An Nhiên, Lãnh Lạc bước chậm hơn nhiều. Cô ấy đang nghĩ, vết bớt của An Nhiên tuyệt đối không phải một vết bớt bình thường. Kỳ lân là thần thú cơ mà!  
Cho đến lúc này, có thể khẳng định rằng An Nhiên chính là con cháu của những người mà cô ấy nghĩ. Nếu đúng là thế thật thì nhất định phải tìm được bố mẹ của chị em An Nhiên, lấy thứ mà mình cần từ tay bọn họ. Đại trưởng lão cũng biết chuyện này, nếu ông ta mà tìm ra trước thì e rằng Bek Ji sẽ không thể chống lại ông ta được.  
Tất cả đều có liên quan đến kho báu, chỉ không biết là trong kho báu có những thứ khác hay không. Dù sao đó cũng là kho báu mà bốn gia tộc lớn cất giữ từ ngàn năm trước, về sau gia tộc họ Lôi còn cho tất cả những thứ đồ quan trọng của bọn họ vào trong đó.  
Chắc chắn là trong kho báu còn có thứ mà lão tổ tông không biết, danh xưng chiến thần đỉnh cao không phải tự nhiên mà có, nhất định là có nguyên nhân.  
Nghe lão tổ tông nói, ngàn năm trước, gia tộc họ Lôi là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn. Nghe nói bọn họ có mười thanh kiếm, sở dĩ bị diệt vong là vì bọn họ không tìm được người phù hợp cho mười thanh kiếm ấy. Nếu không, gia tộc họ Long và gia tộc họ Huyết cũng chẳng tiêu diệt được gia tộc họ Lôi.  
Nếu những gì lão tổ tông nói không sai thì rất có thể mười thanh kiếm ấy ở trong kho báu. Lãnh Lạc không muốn nói chuyện về mười thanh kiếm ấy cho Đông Phương Hạ, không phải là vì cô ấy không coi Bek Ji là người một nhà, mà chỉ cảm thấy tạm thời chưa cần phải để Bek Ji biết, bởi vì mười thanh kiếm ấy là những lợi thế cuối cùng để chống lại đại trưởng lão.  
Nếu để đại trưởng lão biết trong kho báu có thể có mười thanh kiếm, vậy thì ông ta sẽ phát cuồng mất, sau đó bất chấp mọi thủ đoạn để đoạt được nhẫn, ngọc bội và bản đồ gia tộc họ Trác từ tay lão tổ tông. Tuy rằng ông ta chưa chắc đã làm được, nhưng như vậy sẽ dẫn đến sự hỗn loạn chưa từng có ở thế giới ngầm.  
Lãnh Lạc từ từ bước đi, nỗi lòng nặng trĩu. Một khi tìm được mười thanh kiếm ấy, rồi lại tìm người có duyên với chúng, để người có lòng chính nghĩa dẫn dắt, cho dù không cần bất cứ một thứ gì trong kho báu, đại trưởng lão cũng chưa chắc đã địch lại Bek Ji.  
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là bởi vì trong Lang Quân có nội gián. Từ một chi tiết nhỏ ấy, Lãnh Lạc đã đoán ra được tin tức quan trọng như vậy, còn xác định được rằng Trương Vũ Trạch và An Nhiên có vấn đề, quả thực là không đơn giản chút nào. Không hổ là đệ tử trực hệ duy nhất của gia tộc họ Long, mạch suy nghĩ thật nhanh nhạy. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.