Một tầng sương mù dày đặc màu trắng phủ khắp đỉnh núi Điêu Khê, cùng với mặt trời mọc, dần dần hóa thành một lớp màng mỏng, giống như một bàn tay thần kỳ nhẹ nhàng vén mạng che mặt của đỉnh Điêu Khê!
Họ đi đến chỗ vách đá, mạng che mặt của đỉnh Điêu Khê hoàn toàn được tháo xuống, phóng tầm mắt nhìn, những ngọn núi xa xa giống như được gột rửa, sống động trước mắt, xanh tươi mơn mởn, nhìn giống như càng gần trước mắt, cũng càng dốc bấy nhiêu.
Dãy núi nhấp nhô khảm bên chân trời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lánh lấp ánh sáng, hiện ra vô cùng tráng lệ, giống như bức tranh tuyệt đẹp.
Đông Phương Hạ ngắm nơi quen thuộc này, đôi môi hoàn mỹ mấp máy vần ra từng chút từng chút của quá khứ! Đôi mắt sâu hiện lên hồi ức tươi đẹp!
Trước đây Tây Môn Kiếm đã từng đến nơi này, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước! Bây giờ quay lại, trong lòng đan xen hàng trăm cảm xúc.
Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ không biết Đông Phương Hạ đến đây làm gì, nhưng trên đường đi, bọn họ đều đi theo phía sau Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ nhắc nhở phải đi cẩn thận, không phải vì nơi này vách núi dốc đứng, mà là khắp nơi đều là cạm bẫy, mấy lần Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ suýt nộp mạng.
Bọn họ đứng trên vách đá, trên trán Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ toát mồ hôi lạnh! Nếu phải Đông Phương Hạ nhắc nhở, dạy bọn họ đi lên phía trước thế nào, bọn họ sẽ không lên đến được đây một cách an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1128588/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.