Chương trước
Chương sau
Tô Minh Đạt và những người khác nghe thấy có hy vọng cứu được con gái, ai cũng trở nên kích động! Ánh mắt chăm chú nhìn đến Dạ Ảnh, ánh mắt mong chờ Dạ Ảnh nhanh chóng nói ra đáp án đó bắt đầu cầu nguyện.
Dạ Ảnh không nói, cũng không dám nói ra! Thực ra, lúc Dạ Ảnh nói đến câu cuối cùng, Đông Phương Hạ đã biết! Ngay lập tức, nói với Tô Phác Du: “Anh Tô, lấy một cái bát đến đây! Loại bát to!”
Tô Phác Du không biết Đông Phương Hạ và Dạ Ảnh muốn làm gì, vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy một cái bát to đưa cho Đông Phương Hạ! Đúng lúc này Dạ Ảnh lại quỳ một chân trước mặt Đông Phương Hạ, lo lắng nói: “Cậu chủ, cậu suy nghĩ kỹ hẳn làm! Một khi cậu lấy máu tươi không bị nhiễm bẩn của mình ra, nội công của cậu sẽ bị tổn hại cực lớn! Nhẹ thì ba tháng sau mới có thể hồi phục, nặng thì nửa năm cũng không hồi phục được! Trách nhiệm của cậu to lớn, chẳng may có kẻ địch đến tập kích, cậu không có nội lực, nếu xảy ra chuyện, hàng chục ngàn các anh em Lang Quân sẽ làm thế nào? Cô chủ bên đó biết làm thế nào đây? Cậu chủ…”
Nghe thấy những lời của Dạ Ảnh, tất cả người nhà họ Tô đều hiểu ra! Cách mà Dạ Ảnh nói đó chính là dùng máu tươi của Đông Phương Hạ. Nhưng Đông Phương Hạ là chỗ dựa tinh thần của hàng chục ngàn anh em Lang Quân, con đường anh phải đi vô cùng khó khăn nguy hiểm! Nếu bởi vì cứu Tô Kỳ mà xảy ra chuyện, vậy…biết ăn nói thế nào với nhà họ Đông Phương đây! Còn nhà họ Nam Cung và nhà họ Thư nữa.
Nhưng, ngoài những người thân cận với Đông Phương Hạ đó ra, không có ai biết máu tươi của Đông Phương Hạ có tác dụng gì! Trước đây, sư phụ của Đông Phương Hạ đã cẩn thận nhắc nhở, máu tươi của Bek Ji con có thể lãng phí, nhưng không được tùy tiện cho bất kỳ ai. Còn về lý do tại sao, Đông Phương Hạ cũng không biết. Đông Phương Hạ biết mình đã uống rất nhiều bảo bối của sư phụ, tác dụng của máu tươi của mình còn mạnh hơn rất nhiều so với ngọc khấu.
“Đứng dậy! Cô Tô bị như vậy là do tôi gây ra, chỉ cần có một chút hy vọng, Đông Phương Hạ tôi sẽ không bỏ qua”, nói xong, trong tay Đông Phương Hạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lưỡi dao, dùng tốc độ cực nhanh cứa vào động mạch của mình.
Người nhà họ Tô nghe thấy những lời này của Đông Phương Hạ, trong lúc cảm động, chợt nhìn thấy dòng máu đỏ tươi của Đông Phương Hạ chảy vào trong bát như suối phun, ai cũng nước mắt lưng tròng!
“Tiểu Hạ, nhà họ Tô ông cùng nhà họ Đông Phương các cháu không có quan hệ gì, Đông Phương Hạ cháu có thể làm như này vì cháu gái ông, phần ân tình này, nhà họ Tô ông sẽ ghi nhớ! Ngày nào đó, nếu cháu cần dùng đến nhà họ Tô ông, cứ việc nói ra!”
Đôi mắt già nua của ông Tô nhìn đến Đông Phương Hạ, tầm nhìn nhòe dần đi!
“Ông Tô, đây là việc Đông Phương Hạ cháu nên làm! Có hy vọng cứu được cô Tô mà trơ mắt không cứu, cháu làm sao ăn nói với chú dì, làm sao ăn nói với ông nội nhà cháu chứ!”
Khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Hạ dần trở nên tái nhợt! Nói xong, nhìn đến Tô Minh Đạt và Lâm Phương Hoa.
Cùng là cậu ấm Yên Kinh, Tô Phác Du đã thấy được sự quyết đoán của Đông Phương Hạ trong bữa tiệc mừng công của Lang Quân! Bây giờ, lại nhìn thấy Đông Phương Hạ hy sinh nhiều như vậy vì em gái mình, đánh đổi cả sự an toàn sau này của mình! Tô Phác Du phục Đông Phương Hạ sát đất.
Vội vàng đi tìm băng gạc cho Đông Phương Hạ, sau khi nhìn thấy một bát máu lớn như vậy, môi Tô Phác Du có chút run rẩy: “Đông Phương Hạ, từ giờ trở đi, anh chính là bạn vào sinh ra tử với Tô Phác Du tôi, về sau, chúng ta chân thành làm bạn của nhau!”, lần này, Tô Phác Du đã đổi giọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.