Chương trước
Chương sau
Nhà họ Đông Phương không dễ chọc, một Đông Phương Hùng thôi cũng đủ cho đám sát thủ này lãnh đủ! Lại thêm trang bị vũ khí hạng nặng của quân khu, cục trưởng Phương là người nhạy bén, việc tối nay, cho dù nhà họ Tư Mã muốn tìm cớ để nhúng tay vào cũng chẳng ích gì, một cuộc diễn tập quân sự có thể cho qua được rất nhiều chuyện!
Quan trọng là ông lão Nam Cung và ông lão Thư đều đứng về phía nhà họ Đông Phương, cậu Đông Phương lại là cháu rể của bọn họ, xảy ra chuyện như này, bên trên có khả năng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Ngay khi Đông Phương Hùng nhận được tín hiệu báo lên núi của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy nhận được tin của Nam Cung Diệc Phi cũng dẫn theo người của cô lặng lẽ đi lên núi từ hướng khác. Cái cảm giác khiến cô bất an đó đã hoàn toàn biến mất ngay khi nhận được điện thoại của Nam Cung Diệc Phi.
Sau khi nhận được tin, Thư Lăng Vy vô cùng lo lắng cho Đông Phương Hạ! Suốt đoạn đường không ngừng nghỉ chạy đến, đúng lúc nghe thấy tiếng súng truyền đến từ trên đỉnh núi.
Tiểu Lâm đưa Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm xuống núi, đích thân giao họ cho Đông Phương Hùng, rồi vội vã quay lên núi!
Nhìn thấy bố mình, Đông Phương Mịch Ngâm không đợi bố mình hỏi han liền bước tới níu lấy quân phục của bố, vội vàng nói: “Bố, bố nhanh đi cứu anh trai đi, anh ấy bị thương rồi! Những kẻ đó đã chôn rất nhiều bom trên đó, âm thanh vừa nãy chính là tiếng bom nổ, anh trai anh ấy…” !
Đông Phương Mịch Ngâm vẫn luôn kiên cường, nhưng vì việc của anh trai Đông Phương Hạ, người không dễ khóc như cô ấy sau khi bị sợ hãi, “òa” lên một tiếng, nhào vào lòng bố mình khóc lớn.
Nghe thấy lời của con gái, tim Đông Phương Hùng bỗng run lên! Những tiếng động lớn vừa rồi, bọn họ nghe thấy vô cùng rõ ràng, nếu cháu trai không chạy kịp, vậy…
Sau khi đưa ra một loạt mệnh lệnh, Đông Phương Hùng nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Trương Hàm, lúc này mới hỏi: “Mịch Ngâm, cô bé mặc áo vàng vừa nãy đưa các con xuống đây là ai?”
“Em ấy tên là Tiểu Lâm, là sư muội của anh trai! Vừa nãy anh trai và anh trai của Trương Hàm bị đám người đó vây lấy, chính là Tiểu Lâm cứu chúng con ra. Nếu không phải Tiểu Lâm xuất hiện kịp thời, con và Hàm Hàm hiện tại e rằng đã…”
Đông Phương Mịch Ngâm nói rất nhẹ nhàng! Nhưng Đông Phương Hùng nghe thấy điều đó lại kinh hồn bạt vía! Về phần Trương Hàm, Đông Phương Hùng biết cô gái này là chị em tốt của con gái mình, sau khi an ủi hai người, lúc này mới bảo người đưa họ đi.
“Bố, con không đi, con phải đợi anh trai xuống!”
“Cháu cũng đợi anh trai cháu xuống”.
Tình hình trên đỉnh núi của Đông Phương Hạ và Trương Vũ Trạch bên dưới hoàn toàn không biết, bọn họ là vì cứu hai người các cô mới rơi vào nguy hiểm, không đợi được anh trai xuống, Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm sẽ không rời đi.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của con gái và cô bé Trương Hàm, Đông Phương Hùng không nói thêm gì, gọi một cảnh vệ đến, nhờ anh ta chăm sóc con gái mình sau đó liền đi lên núi.
Trên đỉnh núi, sau khi Đông Phương Hạ phát ra tín hiệu, mấy phát đại bác của chú hai đã oanh tạc đám người nước Nhật và sát thủ “Phong Ba”! Đặc biệt là lúc nhìn thấy đèn cảnh sát thấp thoáng dưới chân núi, liền bỏ chạy tán loạn.
Mà Đông Phương Hạ đợi chính là cơ hội này, nếu giao chiến trực diện với đám người này, chắc chắn sẽ mất đi các anh em của mình, để chú hai đến, chính là muốn để người của quân khu không tốn mảy may sức lực tiêu diệt đám người nước Nhật và sát thủ “Phong Ba”. Về sự có mặt của cục trưởng Phương ở đây, Đông Phương Hạ hoàn toàn không biết, bởi vì anh không biết ông nội Đông Phương Long sẽ nổi trận lôi đình như vậy.
Biệt thự đã biến thành đống đổ nát, sau khi nhìn thấy kẻ địch tháo chạy, Đông Phương Hạ nở nụ cười lạnh lùng! Lúc này Dạ Ảnh và Dạ Phong bước nhanh tới. Đông Phương Hạ nhìn xung quanh. Hỏi: “Trụy Huyết đâu?”
“Để cô ta chạy thoát mất rồi!”
Chị em Dạ Ảnh cảm thấy hổ thẹn cúi thấp đầu, cùng một người đã chạy thoát khỏi tay bọn họ hai lần, đây là việc mà trước đây chưa từng xảy ra.
Sau khi cùng giao đấu Đông Phương Hạ đã biết rất rõ thân thủ của Trụy Huyết! Mặc dù Dạ Ảnh và Dạ Phong mạnh, nhưng Trụy Huyết còn mạnh hơn mấy phần, cho dù cô ta đã bị thương, muốn chạy thoát, không phải là không có khả năng! Nhưng đường xuống núi chắc chắn đã bị người của chú hai phong tỏa, Trụy Huyết chắc hẳn sẽ không thoát khỏi tay chú hai.
An ủi chị em Dạ Ảnh một tiếng, Đông Phương Hạ mới nói với mọi người: “Không sao, bọn chúng sẽ không thoát được! Tây Môn, Bạch Vỹ, đưa người của chúng ta bí mật rời đi, đừng để người khác nhìn thấy!”
“Vâng, cậu chủ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.