Chương trước
Chương sau
Tất cả các manh mối đều hướng vào Văn Quân, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ không phải vô duyên vô cớ mà hoài nghi! Nói ra cái tên Văn Quân này, Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đưa mắt nhìn nhau.
Văn Quân là bạn gái của Hác Hiên! Mà Hác Hiên là anh em của cậu chủ nhà mình, việc này nếu thật sự là do Văn Quân làm, cậu chủ chắc chắn sẽ giết Văn Quân, một khi giết chết Văn Quân, sẽ khó ăn nói với Hác Hiên, nếu không thấu đáo, tình cảm anh em của bọn họ sẽ kết thúc!
Ngoài ra, việc này nếu thật sự là Văn Quân làm! Không loại trừ khả năng Hác Hiên phản bội cậu chủ. Bọn họ trước đây là anh em tốt, xa cách sáu năm, ai biết được trong lòng Hác Hiên nghĩ gì! Dẫu sao trưởng thành rồi, cũng thành thục hơn nhiều. Đây chính là điều Tây Môn Kiếm lo lắng, bởi vì anh ta hiểu cậu chủ nhà mình, vì tình anh em, cậu ấy có thể không so đo mọi thứ!
Trước đó Đông Phương Hạ đã nghi ngờ Văn Quân, nhưng không ngờ Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng nghi ngờ Văn Quân! Nếu chỉ có một mình mình nghi ngờ Văn Quân, để không làm khó Hác Hiên! Mình có thể kiếm cớ, là mình nghĩ nhiều rồi! Nhưng hai người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ cũng nghi ngờ, vậy việc đó không đơn giản rồi!
Cân nhắc vài giây, Đông Phương Hạ nói với Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ: “Bây giờ chúng ta đưa ra một giả thiết như này, giả sử Văn Quân là hung thủ. Vậy mối quan hệ của cô ta và nhà họ Tư Mã là gì? Tại sao phải cướp đi hai chai chất lỏng đó?” !
“Nếu theo giả thiết như vậy, tôi cho rằng Văn Quân và nhà họ Tư Mã không có quan hệ gì với nhau! Nếu không lần trước chúng ta thẩm vấn Cáo Săn, lúc nắm được những thông tin đó, sao cô ta lại không nói với nhà họ Tư Mã! Tào Bang là con chó của nhà họ Tư Mã, một khi Tào Bang biết được thông tin, lúc bọn chúng cùng Yamaguchi-gumi giao dịch sẽ không xảy ra việc như vậy, để chúng ta có cơ hội tận dụng! Tổn thất như thế, Tào Bang không thể gánh nổi!”
“Những điều Tây Môn nói có lý!”, Bạch Vỹ cân nhắc nói: “Hiện tại, có thể chắc chắn Văn Quân không có liên quan gì đến nhà họ Tư Mã! Nếu đã không liên quan gì, vậy tại sao cô ta phải lấy hai chai chất lỏng đó! Huyết Lang, tôi thấy mục đích Văn Quân vào cục an ninh quốc phòng không đơn giản, cậu Hác bên đó! Các cậu là anh em, tôi cũng khó nói! Nhưng Huyết Lang cậu phải cẩn thận”.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ dựa vào sofa, nhẹ giọng nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh, Hác Hiên là anh em của tôi, các anh là lo lắng anh ấy sẽ phản bội tôi! Về Hác Hiên, tôi tin anh ấy! Việc này đừng công khai ra, bí mật điều tra là được, nếu Văn Quân thực sự là hung thủ, cô ta hẳn là nhằm vào tôi. Tây Môn, gọi Dạ Ảnh qua đây!”
Đông Phương Hạ luôn nhìn người rất chuẩn, nhưng Văn Quân, anh khó có thể tin được một cô gái bị thủ đoạn của Dạ Phong dọa cho sợ hãi sẽ là một cao thủ, nếu Văn Quân nhằm vào mình, vậy động cơ của cô ta là gì! Trước khi trở lại Yên Kinh, chưa từng gặp mặt nhau, cô ta tại sao phải nhằm vào mình!
Không lâu sau, Dạ Ảnh đẩy cửa đi vào! Sau khi Đông Phương Hạ nói với cô ấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc này mới nói: “Cô tạm thời giao lại việc của cô đang làm cho anh Hồ, bắt đầu từ bây giờ, cô đích thân đi theo dõi Văn Quân! Một khi phát hiện ra chuyện gì, lập tức báo lại cho tôi, đừng động đến cô ta! Cô ta có khả năng là một cao thủ, đừng tiếp cận gần quá, để tránh bị cô ta phát hiện!”
“Vâng, cậu chủ yên tâm! Dạ Ảnh sẽ đi ngay”.
Đông Phương Hạ đứng lên! Không hiểu sao, anh đột nhiên ôm Dạ Ảnh vào lòng, có cảm giác không nỡ.
Dạ Ảnh cũng bị cậu chủ nhà mình làm giật nẩy mình! Cảm thấy hơi thở của cậu chủ có chút không ổn, cũng không đẩy ra! Đôi má xinh đẹp đỏ ửng, giống như hai ráng mây màu trên má!
“Cậu chủ, cậu sao vậy?”
Buông Dạ Ảnh ra, nụ cười chói mắt của Đông Phương Hạ lại xuất hiện! Lắc lắc đầu: “Không sao đâu! Cô nhóc, cẩn thận nhé!”
“Vâng, tôi sẽ cẩn thận, cậu chủ đừng lo!”
“Đi đi!”
Dạ Ảnh gật đầu! Nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu chủ nhà mình, cô ấy càng cảm thấy cậu chủ có gì đó không ổn, trong lòng ngổn ngang trăm mối!
Nhìn Dạ Ảnh rời đi, Đông Phương Hạ đút hai tay vào túi quần! Đi đến trước cửa, đợi cho đến khi bóng lưng của Dạ Ảnh biến mất mới đóng cửa, trong lòng cảm thấy buồn phiền, đầy lo lắng! Đông Phương Hạ muốn đi nghỉ một lát. Không ngờ, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên! Theo thói quen nhìn đến màn hình hiển thị, đột nhiên nhận ra là số của Tiểu Lâm, Đông Phương Hạ liền cảm thấy có chuyện! Bởi vì lúc trước anh để Tiểu Lâm bảo vệ an toàn cho Trương Hàm.
Nhanh tay bấm nút trả lời, vừa đưa điện thoại đến bên tai! Giọng nói êm tai thánh thót như chim hoàng oanh của Tiểu Lâm truyền vào trong tai Đông Phương Hạ thông qua tín hiệu không dây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.