Chương trước
Chương sau

Thư Lăng Vy nghe thấy Đông Phương Hạ lại bị sát thủ ám sát, bỗng nổi giận, rời khỏi lòng Đông Phương Hạ, nắm chặt nắm đấm, kinh hãi nói: “Tối nay người của ‘Phong Ba’ và nhóm Sakura Yamaguchi-gumi đều xuất hiện rồi?”   
“Ừm, đáng tiếc bọn chúng không có lực sát thương gì, đây mới là điều tôi lo lắng!”  
Đông Phương Hạ thực sự rất lo lắng, vì biểu hiện của sát thủ nhóm Sakura Yamaguchi-gumi và ‘Phong Ba’ tối nay không hợp lẽ thường! Bọn chúng đều là những kẻ không dễ chọc vào, theo lý, tối nay biết mình ở phía Tào Bang thì phải sử dụng vũ khí, thà rằng giết nhầm một ngàn người cũng không tha cho mình, nhưng bọn chúng không làm vậy, không thể không khiến Đông Phương Hạ suy nghĩ lung tung!  
Hơn nữa, xét thời gian hành động của bọn chúng, có lẽ bọn chúng đã có mưu tính trước! Nhưng Yamaguchi-gumi và ‘Phong Ba’ là hai thế lực tính chất khác nhau, chắc bọn chúng không có liên quan đến nhau chứ! Đông Phương Hạ nghĩ mà không hiểu.  !
Thư Lăng Vy cũng biết sự việc nghiêm trọng, gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau, đưa Dạ Ảnh và Dạ Phong vào.  
Đông Phương Hạ thấy Dạ Ảnh và Dạ Phong không bị thương mới nhẹ nhõm, ra ý bảo hai cô gái ngồi xuống mới hỏi: “Thế nào rồi?”  
“Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, tôi và Dạ Phong đuổi theo, bọn chúng đã không còn ở đó rồi! Sau đó chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, không có kết quả gì! Cậu chủ, Dạ Ảnh làm việc không tốt, xin cậu trách phạt”, Dạ Ảnh và Dạ Phong hổ thẹn đứng lên trước giường.  
Đông Phương Hạ xua tay: “Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, đừng tự trách mình! Chỉ cần hai người an toàn trở về là được”.  
“Cảm ơn cậu chủ!”  
“Cậu chủ, tiếp sau đây chúng ta làm thế nào, ngày nào không diệt trừ ‘Phong Ba’, sự an toàn của cậu sẽ bị uy hiếp ngày đó, nhưng hành tung của bọn chúng qua thần bí!”, Dạ Phong lo lắng hỏi, nghĩ đến nếu không phải tối nay cậu chủ phản ứng nhanh, trong lòng Dạ Phong rất sợ hãi.  
Đông Phương Hạ trầm ngâm nói: “Không cần vội, bọn chúng còn xuất hiện! Dạ Ảnh, cô liên lạc với Hác Hiên, bảo anh ta tăng tốc độ làm rõ những thứ đó dùng để làm gì. Dạ Phong, cô phải tăng cường việc của tổ tình báo, còn nữa, cung cấp nước ép ngọc khấu cho các anh em bị thương, để họ nhanh chóng hồi phục, lần sau chính là lúc chúng ta tiêu diệt Tào Bang!”  
“Vâng”.  
“Đi đi!”  
Đông Phương Hạ nhìn bóng dáng chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong đi ra, con mắt của anh nheo lại! “Phong Ba”, chắc người lần này chúng mày phái đến là cao thủ phải không, nếu không, với thân thủ của hai người Dạ Ảnh và Dạ Phong, sao lại không đuổi theo được chúng mày. Nhưng tại sao chúng mày không giết tao vào lúc tao khó khăn, lại cứ phải đợi sau khi quân chi viện đến rồi mới nổ súng, lẽ nào chúng mày đang dọa tao, hoặc là cảnh cáo tao! Chúng mày… rốt cuộc muốn làm gì?  
Đông Phương Hạ ray huyệt thái dương của mình!  
Thư Lăng Vy thấy vậy đau lòng lại gần chồng chưa cưới của mình, mát -xa cho Đông Phương Hạ: “Đông Phương Hạ, nghĩ không hiểu tạm thời đừng nghĩ nữa! Không phải anh nói bọn chúng còn xuất hiện sao! Lần sau khi bọn chúng xuất hiện, anh bắt sống một tên tra hỏi, không phải là rõ ràng rồi sao!”  
“Bắt sống? Đâu dễ như vậy, thân thủ của Dạ Ảnh và Dạ Phong thế nào, anh từng dạy họ, hai người họ liên thủ cũng không đuổi được, có thể thấy những người này mạnh thế nào!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.