“Lăng Vy, không phải cô đến nhà tôi sao! Sao lại ở đây? Diệc Phi còn em nữa, sao lại đến đây?”
Đông Phương Hạ nằm trên giường, đau lòng hỏi hai cô gái!
Thư Lăng Vy ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: “Sau khi đến nhà anh, cùng Diệc Phi giúp dì làm xong việc nhà xong, đang nói chuyện với dì ở phòng khách! Bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn của người của tôi, họ nói với tôi anh bị bao vây tấn công trên địa bàn của Tào Bang! Tình hình bất ổn, sau khi nhận được tin, tôi không dám nói với dì, lặng lẽ nói với Diệc Phi, thế là hai chúng tôi tìm cớ cùng ra về! Hình như chú nhận ra điều gì, tôi và Diệc Phi vừa đi ra khỏi cổng lớn, ông ấy liền ra theo, hỏi chúng tôi rốt cục xảy ra chuyện gì? Tôi hết cách, đành nói chuyện này với chú. Chú lập tức phái người đưa chúng tôi đến đây! Trên đường tôi gọi điện thoại cho anh nhưng không có tín hiệu! Sau đó liên lạc với Dạ Ảnh, cô ấy nói họ đã xuất phát đi từ võng đạo, chúng tôi muốn đến chỗ Tào Bang, Dạ Ảnh bảo chúng tôi đừng lo lắng, đợi anh ở đây! Cho nên chúng tôi ở đây đợi anh!” !
“Đông Phương Hạ, đừng lo lắng! Trời rất lạnh, lúc em đến có đeo khẩu trang, sẽ không có ai phát hiện ra hai chúng ta đang diễn kịch!”
Lúc này Nam Cung Diệc Phi đang còn suy nghĩ cho Đông Phương Hạ, khiến Đông Phương Hạ càng thêm hổ thẹn.
Đông Phương Hạ nghe xong lời của Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy, ngửa cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1128266/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.