Chương trước
Chương sau
Tiểu Lâm nói rất thoải mái! Nhưng Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Dạ Ảnh thì kinh hồn bạt vía! Hàng trăm người mang theo súng tiểu liên đối phó với một cô gái nhỏ, tình cảnh đó nguy hiểm biết bao, nếu không phải Tiểu Lâm thông minh! Tối nay muốn rời khỏi đó, thực sự rất khó, chưa kể còn phải giết hơn ba mươi người trong mưa bom bão đạn.  
Những từ Tiểu Lâm khắc xuống đó! So với giết Tư Mã Trưởng Phong càng khiến nhà họ Tư Mã mất mặt hơn! Bây giờ hai cha con Tư Mã Quyền và Tư Mã Lâm chắc chắn sẽ tức ói máu.  
Đối mặt với nguy hiểm, Tiểu Lâm vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể không để nhà họ Tư Mã phát hiện có người đột nhập vào phòng thí nghiệm, đây là chỉ số thông minh và năng lực ứng biến mà một cô gái mới có mười sáu tuổi có thể có được sao!  
Bạch Vỹ đã từng ở trong căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong, những người canh giữ ở bên ngoài anh ta đều đã gặp qua, cũng biết một chút! Thân thủ của những tên đó mặc dù không bằng anh ta, nhưng nếu là mấy chục người liên thủ, Bạch Vỹ tự nhận sẽ thịt nát xương tan. Nhưng Tiểu Lâm, tuổi còn trẻ như vậy mà…Bạch Vỹ không khỏi khâm phục! Hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục.  
Đông Phương Hạ suy nghĩ một chút! Đưa chai chất lỏng màu vàng của Vương Thiến Thiến đưa cho mình cùng chai chất lỏng Tiểu Lâm mang về đưa cho Dạ Ảnh: “Trời sáng, cô đến cục an ninh quốc phòng, tự tay giao cho Hác Hiên! Bảo anh ấy bí mật hóa nghiệm, có kết quả lập tức báo cho tôi”.  !
Dạ Ảnh nhận lấy! Xoay người rời đi, bởi vì không bao lâu nữa trời sẽ sáng!  
“Tây Môn, Bạch Vỹ, các anh cũng đi nghỉ ngơi đi, mệt cả đêm rồi! Tiện thể đem thứ này đi, hiện tại nhìn thấy liền cảm thấy buồn nôn!”, Đông Phương Hạ liếc nhìn mấy miếng thịt trên bàn, chỉ là liếc nhìn một cái, khoái cảm qua đi anh cũng chẳng còn hứng thú!  
“Vâng”.  
“Hi hi, sư huynh! Tối nay em lập công lớn, anh thưởng gì cho em đây!”  
“Vậy em muốn phần thưởng gì?”  
“Ừm…”, Tiểu Lâm suy nghĩ một chút, khẽ nhếch miệng nói: “Ôm em, sư huynh lâu lắm rồi anh chưa ôm em!”  
Nhìn thấy bộ dạng cầu xin đó của Tiểu Lâm! Trong lòng Đông Phương Hạ chua xót, khẽ mỉm cười, ôm lấy Tiểu Lâm ngồi lên đùi mình: “Nhóc con, vết thương còn đau không?”  
“Vẫn còn hơi đau một chút, nhưng không sao, sư huynh anh không cần lo lắng! Chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi”, Tiểu Lâm chịu đựng cơn đau từ cánh tay, hai tay ôm lấy eo Đông Phương Hạ, dựa vào ngực anh.  
Đông Phương Hạ ôm lấy tiểu sư muội của mình! Trong lòng rất khó chịu, Tiểu Lâm mới chỉ mười sáu tuổi, mà mình lại để em ấy mạo hiểm, cho dù tài nghệ của em ấy tốt hơn mình, nhưng khó tránh khỏi bị kẻ khác bao vây tấn công! Nếu tiểu sư muội có bất trắc gì, cả đời này Đông Phương Hạ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.  
“Tiểu Lâm, em có trách sư huynh không? Sư huynh khiến em bị thương rồi!”  
“Không trách, em biết sư huynh có rất nhiều việc phải làm, lại bận không hết việc! Anh không để cho em giúp anh em mới trách anh đó! Hơn nữa, anh là sư huynh của em, trên đời này chỉ còn có anh và sư phụ là người thân của em nữa thôi! Giúp sư huynh là trách nhiệm của Tiểu Lâm!”  
Đông Phương Hạ nghe thấy vậy, sống mũi cay cay! Trong đôi mắt sâu liền hiện lên một làn sương mỏng, cổ họng khô khốc! Tiểu Lâm là sư muội của mình, từng bị mình đánh, mình mắng! Nhưng từ trước đến giờ chưa từng mâu thuẫn với mình. Tiểu Lâm nghịch ngợm, nhưng đây chẳng phải là một biểu hiện của sự hồn nhiên sao!  
“Sư huynh, em buồn ngủ quá! Anh cứ ôm em như vậy, em ngủ một chút! Lát nữa lại nói chuyện với anh”, hai mắt Tiểu Lâm nặng trĩu, dường như sắp dán vào với nhau! Nhướng mắt tỏ ý Đông Phương Hạ không được phép rời đi sau khi mình ngủ, sau đó mới nhắm mắt lại!  
Thấy vậy, Đông Phương Hạ lập tức cởi áo khoác của mình đắp cho Tiểu Lâm, sợ cô nhóc bị cảm lạnh. Lúc nhìn Tiểu Lâm sau khi chìm vào giấc ngủ khuôn mặt vẫn mang theo nét vui mừng, khóe miệng còn mang theo ý cười, Đông Phương Hạ lúc này mới phát hiện! Bản thân đã quan tâm quá ít đến Tiểu Lâm.  
Điều cô nhóc này thích nhất là nằm ngủ trong lòng mình, nhưng bởi vì mình bận rộn, không thể ngày ngày cũng ở cùng được, cô nhóc này vẫn còn nhớ đến! Đêm nay, thực sự em ấy đã rất mệt mỏi!  
Lúc mình vừa đến nhà họ Bek, cô nhóc này liền quấn lấy mình! Nằm trong lòng mình nói buồn ngủ, còn nói ngủ một lát rồi lại nói chuyện với mình. Việc này trước đây chưa từng xảy ra!  
Nghĩ đến những điều này! Đông Phương Hạ mỉm cười bất lực, cúi đầu nhìn Tiểu Lâm đang ngủ say! Đông Phương Hạ nhớ lại những lúc ở cùng Tiểu Lâm, cô nhóc này ấy à, từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, có lúc đến sư phụ em ấy còn dám cãi lại!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.