Chương trước
Chương sau
Mọi thứ đang phát triển theo đúng kế hoạch của Đông Phương Hạ! Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đã bắt đầu rút lui, mặc dù mười người còn lại này cũng có một vài vũ khí nhưng lại không thể chống lại lưỡi dao sắc bén của Huyết Yêu.
Sau khi Tây Môn Kiếm rút lui, Huyết Yêu ngay lập tức nhảy khỏi ngưỡng cửa sổ của nhà kho, một thân váy áo vàng vẽ vài vòng cung trong không trung, không biết từ lúc nào trong tay cô lại có thêm hai con dao ngắn tinh xảo, khuôn mặt được che kín bởi một chiếc mạng che, trông có chút bí ẩn, cộng thêm luồng sát khí kinh người quanh thân càng khiến người ta phải khiếp sợ!
Theo trực giác, người của Tào Bang liền cảm thấy nhiệt độ trong nhà kho giảm xuống, còn chưa kịp phản ứng, thì đã có một bóng người xoay chuyển vài vòng trước mắt, đồng tử của mười người này đột nhiên co rút lại, hai mắt trợn to, trong giây tiếp theo, tất cả đều che lấy cổ mình mềm nhũn ngã xuống.
Tốc độ của Huyết Yêu quá nhanh! Nhanh tới mức không ai có thời gian phản ứng lại, chỉ trong tích tắc mà thôi, cô đã dễ dàng giết chết mười tên đàn ông vạm vỡ của Tào Bang.
Nhìn những người này ngã xuống đất, Huyết Yêu hừ lạnh một tiếng, đi tới trước thi thể của bọn họ, sau khi cúi người lại đâm thêm một đao lên trái tim mỗi người trong lòng mới an tâm! Ngay lập tức dùng tay ra hiệu chiến thắng về phía Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ nheo mắt gật đầu, làm động tác ra hiệu cho Tiểu Lâm nhanh chóng tới giúp đỡ mấy người Tây Môn Kiếm, để những người của Tào Bang vĩnh viễn im lặng.
Hầu hết những người trong Tào Bang đều nhận ra Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, Đông Phương Hạ sẽ không bao giờ để họ sống sót rời khỏi đây, ít nhất những người đuổi tới kia cũng không thể sống.
Tiếng súng từ nhà kho không chỉ phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây, còn xé toạc khoảnh khắc tĩnh mịch của màn đêm! Nhóm người Trương Vũ Trạch đã mai phục ở bên ngoài từ sớm, khi biết rằng Lang Quân đột nhiên xuất hiện và cướp một phần hàng hóa của Tào Bang rồi tháo chạy về phía sau núi, Tào Bang cũng theo đó truy đuổi thì lập tức lặng lẽ đưa người của mình vào nhà kho! Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thì biết chắc rằng vừa rồi ở đây chắc chắn đã xảy ra một trận chiến ác liệt, chưa kể tiếng súng còn rất dữ dội!
Nhìn xác chết trên mặt đất, mấy người Trương Vũ Trạch đưa mắt nhìn nhau, những người này không chỉ có người của Yamaguchi-gumi mà còn có cả Tào Bang! Không lẽ đều do Lang Quân làm, thực lực của bọn họ sao lại mạnh mẽ như vậy, lại dám cùng lúc đối đầu với nhóm Yamaguchi-gumi và Tào Bang.
Phát hiện đằng kia còn có vài thùng lớn, Trương Vũ Trạch liền ra lệnh cho nhóm đàn em mở ra, ai nấy đều sửng sốt khi nhìn thấy nhiều hê-rô-in như vậy! Quá nhiều, hơn 500 kg hê-rô-in có thể không vui sao?
Tuy nhiên Trương Vũ Trạch lại chẳng hề vui vẻ, Lang Quân âm thầm xuất hiện ở đây còn có năng lực va chạm với nhóm Tào Bang và Yamaguchi-gumi, tại sao lại không mượn gió bẻ măng, ít nhiều cũng phải gom chút hê-rô-in mang về chứ! Mà Huyết Lang không phải đã nói nhất định phải giành được sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Ngoài ra, vết thương do súng đạn gây ra trên những xác chết này chứng tỏ hỏa lực của Lang Quân chắc chắn không thể mạnh hơn Tào Bang, điều này càng không thích hợp! Nhưng hiện giờ Trương Vũ Trạch không có nhiều thời gian để cân nhắc đến vậy. Nếu người của Tào Bang đã đuổi theo Lang Quân, không có ai ở đây nên phải tranh thủ thời gian vận chuyển đi, nếu không đợi người của Tào Bang bất ngờ quay lại phản một kích vậy sự việc càng trở nên phiền phức rồi.
Song điều mà Trương Vũ Trạch không biết là Đông Phương Hạ đang theo dõi hắn kêu người kêu mình bốc dỡ đống hê-rô-in này đi từ trên cao! Chứng kiến cảnh này, nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn.
Trương Vũ Trạch cũng không biết khi hắn bước vào nhà kho, chi viện của Tào Bang đã đến bên ngoài rừng cây! Sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu, họ không dám làm chậm trễ thời gian nhưng điều mà những người này không ngờ là họ lại gặp phải tập kích bất ngờ từ những người không biết lai lịch, nhân số của đối phương mặc dù nhỏ nhưng hỏa lực lại rất ác liệt! Vốn tưởng rằng có thể dựa vào chênh lệch số người để đột phá, nhưng không ngờ tới đối phương lại sử dụng địa lôi.
"Bùm bùm bùm…”
Một vài tiếng động lớn truyền đến, mặt đất rung lên từng hồi, ngọn lửa rừng rực bùng lên trong rừng! Trên mặt đất cũng có vài cái hố lớn, Tào Bang bên này thoáng chốc thiệt hại gần một nửa quân số.
Mặc dù mấy người Cừ Đại Pháo không cam tâm buông tha cho người của Tào Bang như vậy, nhưng Huyết Lang đã ra lệnh, chỉ có thể chặn đường những người này mười phút, do đó, ngay khi thời gian đến, Cù Đại Pháo liền phát lệnh rút lui.
Vừa rồi còn đánh nhau dữ dội, chiến hòa bỗng nhiên dừng lại rồi! Người của Tào Bang mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không để tâm nhiều, tên đàn ông dẫn đầu phất tay ra hiệu cho anh em đi theo rồi nhanh chóng tiến về phía nhà máy bỏ hoang.
Tây Môn Kiếm bên này đi không bao xa, người của Tào Bang liền đuổi kịp tới, dọc đường không ngừng vang lên tiếng súng nổ! Gần bốn mươi người của Tào Bang Có vũ khí trong tay, nhưng đã không còn một viên đạn!
Khi đến nơi rộng rãi, hai anh em Bạch Vỹ và Vương Á Hổ mới dừng lại bước chân, không chạy nữa! Anh em đứng phía sau hai người họ, chờ đợi sự yểm trợ của Tây Môn Kiếm!
Không tới một hồi, Tây Môn Kiếm đã cấp tốc chạy tới cùng tử SĨ, mặc dù nhóm tử sĩ đều trúng đạn nhưng lại không quan tâm đến vết thương của mình, mặt không biểu cảm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.