Ban đầu, Diệc Phi không phát hiện ra tình trạng bất thường của Đông Phương Hạ! Khi thấy Đông Phương Hạ đưa cô đi về phía con hẻm nhỏ vắng vẻ, cô liền thắc mắc.
“Đến đây làm gì! Không phải anh lạc đường chứ!”, cô nói xong, quay đầu nhìn một cái.
“Đừng quay đầu!”
Đông Phương Hạ ngăn Diệc Phi lại, nói nhỏ: “Chúng ta bị theo dõi rồi!”
Diệc Phi nghe thấy mình và Đông Phương Hạ bị theo dõi, liền ngẩn người, sau đó hơi bất lực, sao mỗi lần ở cùng Đông Phương Hạ đều có nhiều gia vị của cuộc sống như vậy.
Ánh đèn của con hẻm nhỏ vô cùng mờ tối, cách mười mét, không thể nhìn rõ! Càng đi về phía trước, Đông Phương Hạ càng cảm thấy lạnh lẽo, thỉnh thoảng nhìn thấy một vài tên lang thang ngồi xổm dưới đất hít thuốc, bộ dạng rất hèn hạ!
Ở đây, không có tiếng huyên náo như ở thành phố! Trên bầu trời đêm thăm thẳm, lác đác vài đám mây trôi, cuối thu, nhiệt độ xuống thấp, một cơn gió lạnh ập đến, Đông Phương Hạ và Diệc Phi đều cảm thấy rùng mình, cơ thể co chặt lại. Con hẻm nhỏ không có ánh trăng, hơi có chút thê lương!
Đông Phương Hạ cảm nhận dòng sát khí băng lạnh đó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng bước chân: “Anh bạn, đi theo lâu như vậy, anh không mệt à! Ra đi!”
Tuy giọng nói đùa của Đông Phương Hạ rất nhạt, nhưng trong giọng điệu nhàn nhạt, lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1128005/chuong-145.html