Tuy rằng kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của Đông Phương Hạ, nhưng khi nó đến thật, anh vẫn không kìm được vui mừng. Chỉ có điều, anh vẫn tỏ vẻ do dự: “Lang Quân là dân xã hội đen, có rất nhiều kẻ địch, có thể hi sinh bất cứ lúc nào, các anh…”
“Chết vì anh em, chúng tôi không có gì tiếc nuối cả! Mong Huyết Lang đồng ý!”, người đàn ông dẫn đầu ngắt lời ngay khi Đông Phương Hạ còn chưa nói hết câu.
Đông Phương Hạ rất coi trọng tình anh em, nhìn những người đàn ông thà chết chứ không chịu tàn sát đồng đội trước mặt, anh càng thêm bội phục, bèn cúi người đỡ từng người một đứng lên.
“Được, tôi đồng ý với các anh! Sau này chúng ta chính là anh em, tuy rằng không thể để các anh giàu sang phú quý, nhưng chỉ cần tôi có một miếng ăn thì tuyệt đối sẽ không để các anh nhịn đói. Phải rồi, tên anh là gì?”
Câu nói ấy của Đông Phương Hạ tuy rất đơn giản, nhưng lại bao hàm tất cả, đồng thời cũng nhận được sự tán thành của tất cả những người lính xuất ngũ này. Bọn họ đều là những người xuề xòa, nếu nói hoa mỹ quá thì bọn họ sẽ cảm thấy dối trá.
“À, tên tôi là Bạch Vỹ, đây là Cừ Đại Pháo, anh em tốt của tôi”.
Người đàn ông cầm đầu cung kính nói, sau đó kéo một người đàn ông trong cả đám ra giới thiệu.
Đông Phương Hạ nhìn thoáng qua, Cừ Đại Pháo là người mạnh nhất trong năm người lính đặc chủng.
“Huyết Lang, tấm thẻ này anh cầm về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1127957/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.