Chương trước
Chương sau
Tạ Vũ Thần là một cao thủ, điều này không sai! Biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Đông Phương Hạ, nhưng anh ta vẫn muốn thách đấu! Bởi vì, anh ta muốn biết rốt cuộc vị lão đại này của mình mạnh như nào.
Vốn Đông Phương Hạ không muốn ra tay, nhưng lại không thể không ra tay rồi! Nếu Tạ Vũ Thần đã muốn chơi, anh cũng chơi một chút! Sau đó, thản nhiên cởi hai cúc áo sơ mi! Khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, giơ tay ra hiệu cho Tạ Vũ Thần ra tay.
Động tác tự nhiên phóng khoáng, làm cho các em gái trong quán bar nhìn đến ngây người.
Đọ sức với cao thủ, Tạ Vũ Thần không dám có chút sơ suất, lúc này tập trung toàn bộ sức lực, ra tay nhanh như chớp, đánh thẳng vào vùng tim của Đông Phương Hạ.
Thấy vậy, lông mày đang chau lại của Đông Phương Hạ liền giãn ra! Một tia ớn lạnh đáng sợ đánh úp đến Tạ Vũ Thần!
Tốc độ của Tạ Vũ Thần nhanh! Nhưng tốc độ của Đông Phương Hạ còn nhanh hơn! Nhìn thấy nắm đấm mạnh mẽ của Tạ Vũ Thần chuẩn bị đánh đến, đầu ngón chân của Đông Phương Hạ khẽ di chuyển, xoay người trong chớp mắt tránh được cú đánh sắc bén.
Đồng thời, chân trái nhanh chóng xuất chiêu!
Phía sau Tạ Vũ Thần giống như mọc thêm một con mắt, khoảnh khắc chân Đông Phương Hạ duỗi đến, liền tránh được!
Có thể tránh được một chiêu của mình, xem ra Tạ Vũ Thần cũng rất có bản lĩnh! Lúc trước, Đông Phương Hạ chỉ là đang thăm dò! Bây giờ, nếu Tạ Vũ Thần đã có năng lực, vậy thì sẽ để cho cậu ta hoàn toàn tâm phục! Lang quân có người như vậy gia nhập, có thể nói là như hổ mọc thêm cánh!
“Ha ha…Vũ Thần, cẩn thận nhé! Tôi chuẩn bị phản kích rồi đó!”
Sau khi hai bên đánh nhau vài chiêu, Đông Phương Hạ cười lớn một tiếng! Nhắc nhở Tạ Vũ Thần. Lời vừa dứt, Đông Phương Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, vung về phía mặt Tạ Vũ Thần! Âm thanh vù vù, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.
Tạ Vũ Thần nâng cao toàn bộ tinh thần! Cảm thấy khí thế của Đông Phương Hạ hơn hẳn lúc trước, cũng không dám không tránh, khổ nỗi tốc độ của Đông Phương Hạ quá nhanh! Anh ta không có cách nào tránh được, nếu thật sự bị Đông Phương Hạ đánh trúng, anh ta không chết thì cũng bị chấn động não!
Ngay lập tức, trong lòng hoảng sợ!
“Phụt!!”
Tạ Vũ Thần không phải bị đánh bay ra, mà nắm chặt lấy vai trái, từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi lại vài bước! Trên mặt, mang theo vẻ kinh ngạc! Anh ta không ngờ chiêu trước đó của Đông Phương Hạ là giả, nhưng Đông Phương Hạ thay đổi phương hướng như nào, anh ta có chút nhìn không rõ!
Tốc độ quá nhanh! Không thể quan sát bằng mắt! Bản thân tự cho mình là cao thủ, nhưng dưới tay Đông Phương Hạ, không thể đánh lại quá hai mươi chiêu, loại đả kích như này, Tạ Vũ Thần không thể tiếp nhận nổi! May mà anh ta có chuẩn bị tâm lý trước! Một người mà đến khí thế của mình cũng có thể đè ép xuống, mình có thể chống lại sao?
Đông Phương Hạ, anh quá mạnh rồi!
Nhìn thấy Tạ Vũ Thần nhanh như vậy đã bị đánh bại, Hoàng Vỹ Kỳ trợn tròn mắt, không biết nói gì, võ công Tạ Vũ Thần cũng phải hơn anh ta, sao…sao chỉ có vậy, tất cả ánh mắt nhìn vào Đông Phương Hạ đều không thể tin được.
Đối mặt với Tạ Vũ Thần, Đông Phương Hạ chưa từng nghĩ sẽ giở trò gì! Chiêu vừa rồi không phải là giả, nhưng anh không muốn Tạ Vũ Thần bị tàn phế! Sau khi đánh bại Tạ Vũ Thần bằng hai chiêu thức, Đông Phương Hạ đút hai tay vào túi, khuôn mặt lại khôi phục nét tươi cười.
“Vũ Thần, còn muốn đánh nữa không?”
Tạ Vũ Thần chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, trong cổ họng vẫn còn mùi máu tanh! Cả người không còn chút sức lực! Một cú đấm của Đông Phương Hạ người ngoài nhìn vào không là gì cả, nhưng sát khí ẩn chứa trong đó, chỉ có một mình Tạ Vũ Thần biết được!
“Tôi…phụt…”
Tạ Vũ Thần vừa mở miệng, lại là một ngụm máu tươi! Xem ra, bị thương cũng không nhẹ!
Thấy vậy, Hoàng Vỹ Kỳ vội vàng đỡ lấy Tạ Vũ Thần! Vô cùng lo lắng!
Tạ Vũ Thần ổn định cơ thể, điều chỉnh hơi thở! Giãy khỏi tay Hoàng Vỹ Kỳ, lảo đảo đi đến trước mặt Đông Phương Hạ. Yếu ớt nói: “Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình! Tôi thua rồi! Thua tâm phục khẩu phục! Lão đại…”
Phun ra hai ngụm máu tươi Tạ Vũ Thần dần dần hiểu ra, Đông Phương Hạ đã hạ thủ lưu tình rồi! Bằng không, nếu cú đấm đó thực sự đánh vào đầu anh ta, ngày này của năm sau chính là ngày giỗ của anh ta rồi!
Hai chữ “lão đại” này, là Tạ Vũ Thần phát ra từ tận đáy lòng!
Đông Phương Hạ vỗ nhẹ vào một bên vai Tạ Vũ Thần! Từ trong giọng điệu và ánh mắt của Tạ Vũ Thần, Đông Phương Hạ hiểu được một ý nghĩa sâu xa khác! Ngay lập tức, để Tạ Vũ Thần đi nghỉ ngơi! Sau đó, nói với Hoàng Vỹ Kỳ: “Anh Hoàng, cơ hội cuối cùng lần này, các anh phải nắm chắc lấy đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.