Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Đông Phương Hạ biết thẻ kim cương đại biểu cho thân phận địa vị, có thể chi tiêu hàng chục tỷ đô ở các ngân hàng lớn trên thế giới. Điều mấu chốt ở đây là, lúc này trong thẻ của anh có thêm năm tỷ đô, chắc không phải là Bek Er làm đó chứ?
Nghĩ đến Bek Er, Đông Phương Hạ cũng bình thường trở lại. Đối với nhà họ Bek, năm tỷ đô chẳng đáng là gì, chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Anh thoải mái ký tên “Bek Ji”, cầm thẻ rồi bắt đầu lượn lờ trong sân trường, cũng không vội vã đi tìm phòng ngủ của mình.
Đây là một mảnh đất thần thánh, trăm năm qua đã đào tạo ra bao đời học giả ưu tú của Hoa Hạ, học thức uyên bác, trí tuệ tỏa sáng rạng ngời, tư tưởng độc lập trang nghiêm,… tất cả tạo nên một sức hấp dẫn đặc biệt.
Phong cảnh đặc biệt ở ven hồ Vị Danh nổi tiếng khiến người ta phải cảm thán. Dần dần, bầu không khí ấy truyền nhiễm sang Đông Phương Hạ, nhìn các anh chị khóa trên đi ngang qua mà cảm thấy thật thư thái.
Mười mấy phút nữa trôi qua, Đông Phương Hạ cứ thế đi loăng quăng, ở đâu đông người là anh tới đó. Đằng trước có mấy chục câu lạc bộ đang tuyển người, Đông Phương Hạ không có hứng thú với mấy cái đó, chỉ liếc qua rồi xoay người đi ngay.
“Ý… Bek Ji!”
Đông Phương Hạ vừa xoay người đi, một giọng nói êm tai bỗng vang lên từ bên cạnh. Anh quay đầu lại nhìn, là Đông Phương Mịch Ngâm. Hôm nay Đông Phương Mịch Ngâm mặc váy ngắn, mái tóc chạm vai, đi một đôi giàu đế bằng, trông như một người đẹp thuần khiết.
Bên cạnh Đông Phương Mịch Ngâm là một người đàn ông vô cùng điển trai, mái tóc đen nhánh rất dày, dưới cặp mày kiếm là đôi mắt đào hoa đa tình, khiến người ta dễ dàng sa vào trong đó. Mũi cao, môi đỏ với độ dày vừa phải, mang theo nụ cười khiến người ta say mê.
Đằng sau hai người họ có mười mấy thanh niên, chắc là đám cậu ấm của Yên Kinh rồi.
Trong lúc Đông Phương Hạ quan sát người đàn ông đó, anh ấy cũng quan sát Đông Phương Hạ. Ánh mắt hai người va chạm vào nhau, không có tia lửa, nhưng lại mang theo sự thân thiết mà cả hai đều cảm nhận được.
Sáu năm rồi! Có lẽ Đông Phương Hạ đã quên những người năm đó, nhưng cho dù người trước mặt có thay đổi thế nào thì anh cũng nhận ra, đó là bởi vì tình nghĩa bao năm giữa bọn họ.
Tần Hạo Kiệt cũng có cảm giác y hệt như thế. Mấy ngày qua, Đông Phương Mịch Ngâm hỏi một người tên là “Bek Ji” với anh ấy, nhưng anh ấy chưa nghe nói tới bao giờ. Ở Yên Kinh, chỉ cần là người có đôi chút tiếng tăm thì không thể có chuyện Tần Hạo Kiệt không biết. Vừa rồi nghe Đông Phương Mịch Ngâm gọi người trước mặt là “Bek Ji”, anh ấy đã sinh ra cảm giác rất quen thuộc, tựa như một người bạn lâu năm.
Thế nhưng, anh ấy không hề quen biết người này, vì sao lại có cảm giác như thế?

Đông Phương Mịch Ngâm không biết vì sao hai người đàn ông này lại lẳng lặng nhìn nhau lâu như thế. Cô ấy mỉm cười, kéo Tần Hạo Kiệt đi về phía Đông Phương Hạ.
“Anh Hạo Kiệt, đây chính là người tên Bek Ji mà em từng nói với anh. Bek Ji, anh ấy tên là Tần Hạo Kiệt!”
Khi đã chắc chắn là bạn thân của mình, cặp mắt đen nhánh của Đông Phương Hạ dâng lên hơi nước, sống mũi cay cay, bờ môi cũng hơi run rẩy. Cảnh tượng Hác Hiên, Tần Hạo Kiệt và Mễ Ngạn bất chấp nguy hiểm cứu anh năm đó như hiện ra trước mắt. Giờ phút này, gặp lại người anh em mà mình nhớ mong suốt sáu năm, làm sao mà Đông Phương Hạ không kích động được.
“Ôi, suýt thì quên mất, em còn phải tới phòng ngủ. Bek Ji, cho em phương thức liên lạc đi, em hết bận thì sẽ tới tìm anh”, bất chợt, Đông Phương Mịch Ngâm vỗ trán mình, nói với Đông Phương Hạ.
“Anh không có phương thức liên lạc.”, Đông Phương Hạ biết Đông Phương Mịch Ngâm muốn cám ơn mình, anh lập tức từ chối ngay.
“Thế à… Anh Hạo Kiệt, trò chuyện với anh ấy đi nhé”, nói xong, không đợi Tần Hạo Kiệt nói gì, cô ấy đã chạy đi mất.
Nếu Đông Phương Mịch Ngâm ở đây, Đông Phương Hạ sẽ không nói gì. Nhưng bây giờ lại khác, thấy Đông Phương Mịch Ngâm đi xa, Đông Phương Hạ lập tức chuyển mắt nhìn gò má trắng nõn của Tần Hạo Kiệt, không nói câu gì cả.
Tần Hạo Kiệt là một trong “tứ thiếu gia Yên Kinh”, đã từng gặp đủ mọi kiểu người, nhưng tầm tuổi này mà có thể nhìn anh ấy bằng ánh mắt như vậy thì hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bắt gặp nụ cười gian trá trên môi Đông Phương Hạ, đồng thời còn thấy anh nhìn mình chằm chằm, Tần Hạo Kiệt chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể sửa sang lại áo sơ mi của mình.
“Cậu là bạn của Mịch Ngâm thì cũng là bạn của Tần Hạo Kiệt này. Đi thôi, nơi này không thích hợp với chúng ta”, giọng nói của Tần Hạo Kiệt không hẳn là ôn hòa, mang theo sự ngạo nghễ của tứ thiếu gia Yên Kinh.
Đông Phương Hạ cười khẽ, ra hiệu cho Tần Hạo Kiệt đi trước. Thế là bọn họ sóng vai nhau bước đi. Khi tới sân bóng vắng người, anh mới lên tiếng: “Chuột, mới sáu năm mà thôi, chắc không phải cậu quên tôi nhanh thế đấy chứ?”
Sở dĩ Tần Hạo Kiệt không nói gì là bởi vì anh ấy đang âm thầm quan sát người bên cạnh. Người này có tư thái hiên ngang, khí chất khiến người ta vừa cảm thấy quen thuộc, lại vừa cảm thấy sắc bén. Nghe thấy biệt danh bao năm rồi không ai gọi, Tần Hạo Kiệt đứng khựng lại, nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt ngập tràn sự nghi hoặc.
Trên đời này, trong số những người gọi mình là “chuột”, hai người đã qua đời, người còn lại không còn quan hệ gì với mình nữa. Bek Ji gọi anh ấy như thế, cậu ta…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.