Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu bảo anh cưới một cô gái chưa từng gặp mặt, đánh chết anh cũng không chịu, ai biết nửa còn lại của mình là ai.
Khi nhìn bằng một góc độ khác, Đông Phương Hạ cảm thấy Thư Lăng Vy thật đáng thương. Sáu năm, cuộc đời một con người có bao nhiêu cái sáu năm?
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ thở dài một hơi.
“Chị Lăng Vy, chị nói thật cho tôi biết, nếu… nếu chồng chưa cưới của chị chưa chết, bây giờ chị có đồng ý lấy anh ta không?”
“Ông nội tôi đã sắp đặt mối hôn sự này rồi, tôi phản đối cũng vô dụng. Cứ tiếp xúc một thời gian, nếu cả hai đều có thể sống được với nhau thì tôi không có ý kiến gì cả. Còn nếu ngược lại, dù phải chết tôi cũng sẽ phản đối đến cùng”.
Một sự lựa chọn lý trí! Đông Phương Hạ gật đầu, đôi mắt đảo quanh, cười gian nói: “Vậy chị Lăng Vy cảm thấy tôi thế nào? Nếu tôi là chồng chưa cưới của chị thì chị có lấy tôi không?”
“Tuy rằng chúng ta mới quen nhau hai ngày, cũng không hiểu biết về nhau, nhưng chuyện ngày hôm qua đủ để chứng minh anh là người ngay thẳng chính trực. Nếu chồng chưa cưới của tôi là người như anh, tôi sẽ cân nhắc. Ha ha… Bek Ji, tôi quyết định làm bạn với anh, đừng có gọi chị Lăng Vy nữa, nếu không chê thì gọi tôi là Lăng Vy đi”.
Tôi ngay thẳng chính trực á? Đấy là cô chưa thấy tôi gài bẫy người khác thôi. Đông Phương Hạ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1127880/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.