“Bố, bố sao vậy?”
Thấy vậy, Hác Hàm Nguyệt vội vàng đỡ lấy bố chồng mình, Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Mịch Ngâm cũng vô cùng lo lắng.
Đông Phương Long vùng khỏi tay con dâu, bước nhanh đến trước mặt Tây Môn Kiêm, vội hỏi: “Cậu tên là gì? Thứ này là ai đưa cho cậu? Cậu lấy thứ này ở đâu vậy”.
“Tôi là Tây Môn Kiếm! Cậu chủ vẫn còn sống!”
“Nó vẫn còn sống? Những năm này nó đã đi đâu? Sống thế nào?”, Đông Phương Long run rẩy.
“Cậu chủ sống rất tốt! Ông không cần phải lo lắng, còn những chuyện khác, để cậu chủ đích thân nói ạ! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi phải đi rồi!”
Khi Tây Môn Kiếm hoàn toàn biến mất trong màn đêm, hai chân Đông Phương Long khụy xuống, nắm chặt tờ giấy có hoa văn trong tay! Hét lên trong nước mắt rơi: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt!”
“Bố…”
Hác Hàm Nguyệt và những người khác đỡ Đông Phương Long dậy! Bọn họ đều muốn biết ông ấy đã nhìn thấy cái gì, tại sao lại trở nên như vậy! Mà lúc này, thủ tướng vẫn luôn ở trong phòng quan sát bước tới, nhận lấy tờ giấy từ trong tay Đông Phương Long!
“Đây là cái gì?”
Khóe mắt Đông Phương Long ẩm ướt, cười lớn! Đưa tờ giấy có hoa văn cho con dâu của mình. Lúc Hác Hàm Nguyệt nhìn thấy hoa văn đó, phản ứng còn mạnh hơn cả bố chồng mình, suy cho cùng là mẹ con liền tâm!
“Hạ…”
Hác Hàm Nguyệt khóc nức nở đuổi theo! Vừa rồi bà ấy có nghe thấy bố chồng mình nói câu “nó vẫn còn sống”.
Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-lang-bao-thu/1127875/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.