Từ sau núi giả một nữ tử xinh đẹp như hoa bước ra. Nữ tử đó mặc phấn y, trên đầu mang một chiếc khăn màu vàng.
Đôi mắt đẹp của nàng ta tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi củaHuyết Hồ, vẻ mặt ngày càng âm ngoan (âm u + ngoan độc),khuôn mặt nhỏnhắn tinh xảo bởi vì tràn ngập lửa giận mà trở nên vặn vẹo, mang theovài phần dữ tợn.
Đến khi bóng dáng Huyết Hồ biến mất không thấy,nữ tử phấn y mới chậm rãi xoay người, cánh tay ngọc vung lên, đạp khôngmà đi......
Sâu trong rừng rậm của Lam phủ có một Hắc y nữ tử đeo mạn sa màu đen khoanh tay mà đứng như đang chờ đợi cái gì. Nghe đượcphía sau truyền đến tiếng bước chân, nữ tử cười quỷ mị, sâu kín mởmiệng: “Ngươi đã đến rồi”
Xoay người, ánh mắt Hắc y nữ tử sắc bén nhìn về phấn y nữ tử trước mặt: “Muốn báo thù sao?”
Thanh âm quỷ dị vang lên trong gió, ở sâu trong rừng rậm không có hơi ngườilộ ra vài tia kinh khủng, không khí lại dị thường quỷ dị.
Phấn ynữ tử sắc mặt âm lãnh, mâu trung chợt lóe sát ý, môi đỏ mọng khẽ mở,không chút do dự nói: “Muốn! Ta muốn phế vật kia chết không có chỗ chôn! Ta muốn kết cục của nàng thê thảm vô cùng!”
Phấn y nữ tử chính là Lam Vũ Tích, mà phế vật trong miệng nàng tất nhiên chính là Huyết Hồ.
“Ha ha” Hắc y nữ tử cười lớn một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lam Vũ Tích, gật gậtđầu, mâu trung tràn đầy ý tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-ho-thien-ha-cuong-ngao-sat-thu-phi/2614431/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.