Việc đầu tiên mà Thiên Hà làm sau khi mở mắt ra là nhìn xem Hà lão đại ở đâu, chàng chỉ sợ hắn đi tìm Trương Thiếu Vũ một mình, không hiểu sao nhưng chàng rất lo cho hắn. Nhưng Hà lão đại đã giữ lời với chàng, hắn vẫn ngồi dựa vào mạn thuyền ngủ.
Lúc này đêm đã khuya, trăng lên cao sáng vằng vặc. Hương sen thanh khiết. Từng đám đom đóm nhởn nhơ bay lượn thành bầy, tỏa đám lam sắc chấp chới ma mị.
Thiên Hà bỗng nhớ lại thưở nhỏ vẫn hay bày trò bắt đom đóm bỏ vào từng túi nhỏ rồi treo trong phòng Tiêu Ngọc cho nàng vui. Những lúc ấy Tiêu Ngọc có thể cười nguyên ngày.
Nghĩ tới Tiêu Ngọc chàng cảm thấy có lỗi với nàng quá “Lúc này ta bắt đóm đóm về cho tam muội chắc muội ấy sẽ vui lắm.” Chàng cởi áo ngoài khua một vòng trên không bắt được không ít đom đóm. Chiếc thuyền trở nên sáng hơn bởi ánh sáng xanh lè, dìu dịu.
Ánh sáng ấy soi rõ khuôn mặt Hà lão đại. Chàng quan sát tỉ mỉ, thấy hắn mày thưa miệng nhỏ kiều diễm vô cùng, chẳng giống nam nhân chút nào. Tim Thiên Hà đập loạn lên, Khí tức này là của Vân Nhi “Vân Nhi nàng giỏi lắm xem ta hảo hảo giáo huấn nàng”
Thiên Hà thật sự bị chọc giận, lúc trước chàng không nhận ra vì nàng giấu đi khí tức trên người, nay lúc nàng say ngủ tầng phòng bị cũng giảm xuống vì vậy khí tức từ từ tản mát.
Thiên Hà đưa tay tới toan vuốt má Hà lão đại thì vừa lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485565/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.