Cách đó ba mươi dặm.
Tại một căn nhà hoang, Hà lão nhị và Hà lão tam đang giúp Hà lão đại vận công trị thương.
Lão trúng một chưởng của Thiên Hà, thương thế không nhẹ.
-Lão đại, không sao chứ.
-Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn.
Hà lão nhị hầm hầm gắt:
-Còn nói không sao nữa. Nếu không có nội lực thâm hậu thì đã chết dưới chưởng của tên nhãi ranh ấy rồi. Rõ ràng lão đại có thể tránh một chưởng của hắn, sao lại không tránh chứ?
Hà lão đại ngập ngừng:
-Là hắn ra tay quá nhanh, ta tránh không kịp.
-Tên Tiêu Thiên Hà đó thật không biết nặng nhẹ. Lão đại đã có ý nương tay với hắn mà hắn còn ra tay đả thương lão đại nữa. Lần sau đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ phanh thây xé xác hắn ra mới hả giận.
Hà lão tam cũng thêm vào:
-Đúng thế. Vì hắn mà lão đại của chúng ta không ít phen chịu khổ. Lần này lại suýt mất mạng dưới tay hắn nữa. Con người hắn thật là ngu hết chỗ nói.
-Hai người đừng tranh cãi nữa. Ta mệt rồi. Ta muốn yên tĩnh một lát. Hai người hãy ra ngoài đi.
-Lão đại không sao thật chứ.
-Đã bảo là không sao mà. Hai người đi đi.
-Ừm, chúng tôi ra ngoài kiếm chút gì đó ăn. Lão đại hãy nghĩ ngơi đi.
Hai huynh đệ nhanh chóng rời khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủa Tiêu Thiên Hà, bao nhiêu lời oán độc sâu cay nhất họ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485549/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.