Tuyết Vân lúc này, nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt như si như dại nhìn Thiên Hà. Thân thể không ngừng uốn éo trong lòng chàng, như muốn làm dịu đi cái nóng trong người. Tay nàng không ngừng sờ loạn trên người chàng nóng như lửa đốt, nhưng lại không khơi gợi chút dục vọng nào đối với Thiên Hà, có lẽ chàng không muốn nhân cơ hội nàng gặp khó mà lợi dụng. Tâm trí chàng lúc này chỉ một ý nghĩ là tìm giải dược cho nàng.
- Nóng quá… Ưm, thật thoải mái…
- Vân Nhi, tỉnh lại đi… Vân Nhi…
Mùi u hương quen thuộc xộc vào mũi, Tuyết Vân tham lam hít lấy, mùi hương này thuộc về Tiêu Thiên Hà, người nàng luôn tâm niệm. Phải rồi Thiên Hà, nàng không thể có lỗi với chàng được, không thể để tên ác tặc này xâm phạm. Tuyết Vân thần trí mơ hồ gắng dùng hết lực xô Thiên Hà ra, miệng không ngớt kêu gào:
- Ngươi là kẻ xấu xa… ngươi bắt nạt ta… Thiên Hà, mau cứu muội. Tiêu Thiên Hà, huynh ở đâu vậy, mau cứu muội…
Thiên Hà thấy trong lúc nguy nan nàng gọi tên mình thì vui mừng khôn xiết. Phàm nữ nhân trong lòng hay nghĩ tới ai thì khi gặp nguy hiểm nhất định sẽ gọi tên người đó. Như vậy nhất định trong tâm trí Tuyết Vân có chàng. Thiên Hà ôm chặt lấy nàng an ủi:
- Vân Nhi, ta là Hà đại ca của nàng đây, nàng mau tỉnh lại đi…
Tuyết Vân ngây ngô nhìn chàng hỏi:
- Thiên Hà… huynh tới thật sao?
- Phải ta tới cứu nàng đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485530/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.