Dưới ánh hoàng hôn đang dần nhuộm đỏ một góc trời, nhuộm đỏ trên nền âm u, tịch mịch của một tòa nhà đổ nát.
Nắng mưa đã bao mùa nhưng vẫn chưa thể rửa sạch vết tích của một trận tàn sát đã diễn ra ở nơi đây.
Máu! Khắp nơi vẫn còn vết máu!
Đó là những gì còn sót lại của một Vân gia trang oai chấn ngày nào.
Một thiếu nữ nhỏ bé đang lần từng bước trên đống đổ nát. Mỗi bước đi của nàng lại là một kỷ niệm, một niềm đau thương của quá khứ hành hạ.
Quá khứ ấy đối với nàng như vừa mới diễn ra ngày hôm qua đây thôi. Quá khứ ấy nàng sống trong vòng tay yêu thương của phụ mẫu, của đại huynh vậy mà nàng đã mất tất cả chỉ trong một đêm.
Nàng không còn là tiểu thư của Vân gia trang ham chơi, hay cười hay khóc nữa, một năm qua nàng cùng Dương Tuyết Vân lưu lạc khắp nơi nếm trải bao khổ cực, giờ đây nàng đã chững chạc hơn nhiều.
Kim Ngân hồi tưởng lại những ngày tốt đẹp đã qua mà tuôn trào dòng lệ.
Bỗng nhiên có một bóng áo đen vụt qua, Kim Ngân sợ hãi núp vào phía sau một bức tường đổ nát.
Bóng đen đi quanh Vân gia trang một vòng, y thở dài nghe thật não nề.
Kim Ngân từ từ rời chỗ ẩn nấp, nàng cảm thấy bóng dáng này vô cùng thân thuộc, bước chân nàng run run đạp lên đống ngói vụn.
Bóng đen quay người lại, dưới ánh chiều mờ nhạt Kim Ngân nhận ngay ra người đó, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485487/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.