Còn hai mươi ngày nữa là tới cái hẹn với quần hùng tại Hắc Long hội, Tiêu Thiên Hà cùng Mạc Nguyên và hơn hai chục đệ tử Cô Lâu đường áp giải bọn Tuyết Vân lên đường về tổng đường.
Dọc đường đi Tuyết Vân, Hạ Vũ và Võ Bích Phương vẫn cười nói như thường, xem như đây chỉ là một cuộc ngao du sơn thủy.
Hai người Hạ Vũ, Võ Bích Phương thì tối ngày liếc mắt đưa tình với nhau chẳng coi những người xung quanh vào đâu cả. Dường như bọn họ chẳng xem sống chết ra gì.
Hạ Vũ nhìn Võ Bích Phương âu yếm nói:
"Phương nhi có thích nghe Vũ ca đọc thơ không?"
Võ Bích Phương chớp chớp mắt hỏi:
"Vũ ca biết làm thơ từ lúc nào vậy?"
Hạ Vũ cười hì hì nói:
"Ta mới nhờ sư phụ dạy tối qua đó, bây giờ đọc cho muội nghe để lát nữa là ta quên mất."
"Vậy huynh mau đọc a."
Hạ Vũ đằng hắng giọng rồi ngâm nga:
"Hoa đào lộ tỉnh mới khai
Song song chim yến thảnh thơi lượn vòng
Ấy là người đẹp tư dung
Vẻ xuân mơn mởn ở trong áo là
Soi luôn nét mặt đậm đà
Ngượng ngùng có lúc cửa hoa muốn cài
Hay đâu có khách dạo ngoài
Xa xa hưởng lấy những mùi hương thơm."*
Võ Bích Phương nghe xong khúc khích cười, vít cổ Hạ Vũ xuống thơm nhẹ lên má hắn nói:
"Ai nghe Vũ ca đọc thơ cứ ngỡ huynh là thư sinh chứ có ngờ đâu là Phi Yến chuyên cướp của nhà giàu chia cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485466/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.