Sáng sớm hôm sau đoàn người Tiêu Thiên Hà vội vã lên đường. Họ mất ba ngày mới tới được Cô Lâu đường của Hắc Long hội.
Đường này so với Thần Kiếm đường của Tiêu Thiên Hà thì không lớn bằng nhưng thanh thế thì không kém chút nào.
Đường chủ Mạc Nguyên tuy đã trạc tứ tuần nhưng vẫn còn rất tráng kiện. Năm xưa lão theo Tiêu Bất Phàm bôn tẩu giang hồ có công không nhỏ trong việc thành lập Hắc Long hội, lão làm đường chủ của Cô Lâu đường đã hơn hai chục năm nay, tuy không phát huy thanh thế, không mở rộng ảnh hưởng nhưng Cô Lâu đường vẫn là một trong ba đường quan trọng nhất của Hắc Long hội, xếp sau Thần Kiếm đường nên hẳn nhiên vai vế của Tiêu Thiên Hà hơn hẳn lão.
Trong lòng lão dĩ nhiên đâu có phục, cứ nghĩ tới chuyện mình ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, lại có công lớn đối với giáo hội vậy mà để cho đứa con nít ranh đè đầu cưỡi cổ thì còn nỗi nhục nào hơn. Nhưng tức đấy, không phục đấy chứ có làm được gì, ai chẳng biết võ công của người ta hơn hẳn mình, người ta lại còn là nữ tế tương lai của hội chủ nữa, nói không chừng tương lai còn có thể trở thành hội chủ cũng nên, vì vậy tốt nhất bây giờ nên hạ mình nịnh nọt dăm ba câu thì có lợi hơn là gây sự đánh nhau. Ý nghĩ đó lão có từ lâu nhưng đâu có mấy dịp được gặp Tiêu Thiên Hà để mà nịnh với nọt, đây chẳng phải là cơ hội trời cho sao, dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485459/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.