Bọn tiểu nhị chạy tới vây quanh một nữ nhân nói:
“Bà chủ, tôi nói là chỉ cần mẫu thân của chúng tôi ăn các món ăn của Giang Nam Mỹ Thực Quán chúng ta nấu thì nhất định khi sinh ra chúng tôi sẽ anh tuấn vô cùng vậy mà mấy gã này lại nói là tôi ngốc…”
“Đúng là ngươi quá ngốc rồi còn gì nữa…”
Bà chủ bật cười nói:
“Các ngươi không ai ngốc cả. Ai dám nói là trong các ngươi không anh tuấn chứ, trong mắt bà chủ của các ngươi thì các ngươi anh tuấn khó ai bì, vậy được chưa? Thôi mau vào chuẩn bị cho vị công tử kia mấy món ngon vào. Nhớ là những món đặc biệt đấy nhé.”
Bà chủ cố tình nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.
Bọn tiểu nhị liền lập tức lui vào trong. Bà chủ tiến tới gần Vân Minh Thiên nhưng chàng chẳng dám quay lại nhìn. Đám tiểu nhị, đầu bếp đã xấu như thế thì bà chủ của chúng chắc chẳng lấy gì làm đẹp đẽ, tốt nhất là không nên nhìn kẻo lại bị dọa cho mất vía. Chàng nghĩ thế.
Bà chủ quán thấy hắn thủy chung không quay lại nhìn mình thì lấy làm bất mãn nói:
“Thiếu hiệp có thói quen không nhìn người đang nói chuyện với mình sao?”
Minh Thiên cười cười đáp:
“Đại nương đang nói chuyện với vãn bối sao?”
Bà chủ đáp:
“Ta không nói chuyện với thiếu hiệp thì đang nói chuyện với ai. Thiếu hiệp nhìn xem ta đã đáng được gọi là đại nương chưa?”
Bà chủ nói xong đã tiến tới ngồi trước mặt Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-han-phi-ung/2485438/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.