Edit: Tịch Địa
Sở Lưu Hương nói: “Sáng mai….. nếu như ta biết tìm ngươi ở đâu.”
Hắc y thiếu niên nói:
“Sáng mai ngươi cứ tới hồ Đại Minh dạo một vòng, sẽ thấy một con ngựa màu đen, ngươi cứ nói ba tiếng ‘đưa ta đi gặp Hắc Trân Châu’ với nó, sau đó kéo tai trái của nó ba lần, nó sẽ đưa ngươi đi tìm ta, nhớ kỹ, không hơn không kém, chỉ được kéo đúng ba cái, không thể quá nhẹ, cũng không thể quá mạnh.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Nếu như ta kéo đủ chỗ, lại còn mạnh tay thì sao?”
Hắc y thiếu niên nói: “Nếu vậy thì e là nó sẽ cho ngươi đi tìm trân châu thật luôn rồi.”
Đột nhiên lại nhìn Sở Lưu Hương, xoay người, nhẹ nhàng vút đi.
Sở Lưu Hương nhìn thân ảnh của hắn biến mất, lẩm bẩm: “Hắc Trân Châu ơi Hắc Trân Châu, người đời thường nói Hắc Trân Châu chẳng phải vật cát tường, chỉ mong Hắc Trân Châu ngươi có thể mang tới ít vận may cho ta, ta bây giờ thật sự rất cần may mắn.”
Sở Lưu Hương ngẩng đầu nhìn trời sao, suy tính cả nửa ngày.
Ánh sao lấp lánh, luôn có thể khiến tâm tình của hắn bình ổn, đầu óc sáng tỏ, thường thì hắn chỉ cần nằm xuống khoang thuyền, mọi vấn đề khó khăn cách mấy cũng giải quyết được.
Nhưng ánh sao hôm nay giống như cũng không chiếu cố hắn mấy, hắn nghĩ nửa ngày, trong đầu vẫn cứ loạn một nùi, không khỏi cười khổ nói: “Lẽ nào sao ở đây khác với sao trên biển?”
Rốt cuộc hắn cũng quyết định, trở lại hương đường Cái Bang.
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-hai-phieu-huong/2547/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.