Chương trước
Chương sau
Bạch Vũ vừa lòng thay được một bộ quần áo đẹp, bước ra cửa nhìn thấy Triển Dực đứng dưới cột đèn, hắn đang nhìn lớp tuyết mỏng trên đường, không biết đang suy nghĩ điều gì, con ngươi màu băng lam trông thật ảm đạm, giống như mặt biển trong suốt, lạnh lẽo, tuyệt tình.
“Cái này là đèn đường hả?” Bạch Vũ bước tới bên cạnh Triển Dực, ngẩng mặt nhìn bóng đèn sáng lóa, “Nhưng mà ở đây không có người qua lại, đặt cái này ở đây làm gì?”
Triển Dực không trả lời, thấy hắn đã thay quần áo xong, liền đút tay vào túi, bước về ngã tư có kết cấu phức tạp trước mặt.
Bạch Vũ đuổi theo, mỗi bước đi đều làm lớp tuyết dưới đất kêu lên răng rắc, giống như đã bị nghiền nát.
Trỉển Dực hỏi hắn, “Bọn họ ở đâu?”
Bạch Vũ sờ sờ mũi, “Mùi gì thơm thế?”
Triển Dực khó hiểu, máu của quỷ đỏ đã biến dị, đáng lẽ phải hôi chứ sao lại thơm?
“Bên kia!” Bạch Vũ vươn tay chỉ quán ăn vặt cách đó không xa, “Tới ăn một bữa đi?”
Triển Dực vươn tay túm hắn, “Anh chưa bao giờ nếm qua?”
Bạch Vũ cong khóe miệng, “Tôi bị bỏ đói hơn một ngàn năm rồi.”
Triển Dực không rảnh đùa vui cùng hắn, nhưng Bạch Vũ đã chạy ra giữa đường cái không một bóng người, trên tuyết trắng lộ ra một chuỗi dấu chân.
Triển Dực cau mày nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ đứng ở giữa đường chỉ vào hắn, “Con người, lại đây bồi đại gia ăn cơm, nếu không đại gia sẽ ăn ngươi… Phốc!”
Nói còn chưa dứt lời, Triển Dực đã ném một nắm tuyết vào mặt Bạch Vũ.
Không để ý tới Bạch Vũ nữa, Triển Dực tiếp tục bước về phía trước.
Bạch Vũ chạy theo, vừa đi vừa nắm đai lưng áo khoác của Triển Dực, “Sao cậu không chịu thương lượng gì hết vậy! Trong sách của con người có viết, sống phải biết thả lỏng, làm người nhất định phải thoải mái. Phốc…”
Nắm tuyết thứ hai bị ném vào mặt.
Bạch Vũ ngậm miệng lại, thành thật đi theo phía sau, cảm thấy Triển Dực không thú vị cũng khó hiểu.
Hai người cứ như vậy, một đen một trắng, một trước một sau, trầm mặc bước đi trên con đường thưa thớt.
Bạch Vũ thấy chán, hắn bước lên đi song song với Triển Dực, xoay mặt sang, muốn nhìn xem có phải vẻ mặt của người kia là không chút thay đổi hay không.
Nhưng mà, vẻ mặt của Triển Dực làm cho hắn sinh ra một loại ảo giác, người kia không phải không suy nghĩ gì mà là đang nghĩ một việc tới xuất thần.
Bạch Vũ đột nhiên chỉ ngón tay về phía trước.
Triển Dực không dừng cước bộ, không nói gì xoay mặt nhìn hắn.
“Xí.” Bạch Vũ thất vọng, học bộ dáng của Triển Dực, đút hai tay vào túi, “Tôi còn tưởng cậu đang nghĩ tới chuyện gì đau lòng chớ.”
Đuôi lông mày của Triển Dực nhẹ nhàng nhướn lên, Bạch Vũ ngẩn người, đáng tiếc biểu tình kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn không thể nắm được cảm xúc gì.
“Tôi ngửi thấy mùi rượu!” Bạch Vũ hưng phấn nhìn xung quanh, phát hiện có một quán rượu ở ven đường, “Lâu rồi không uống rượu!”
“Ban ngày chưa có mở cửa, phải đợi trời tối.” Triển Dực xoay người bước vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm rất hẹp, hai bên là những căn nhà rách nát, Bạch Vũ đứng trước hẻm do dự, tựa hồ không muốn vào.
Triển Dực xoay đầu lại nhìn hắn, “Nếu anh muốn uống rượu, tôi dẫn anh đi.”
Bạch Vũ lập tức mặt mày hớn hở, đi theo, hắn cảm thấy tuyết dưới chân dày hơn một lớp, nhìn quanh bốn phía, hỏi Triển Dực, “Kiến trúc ở đây không giống chỗ hồi nãy.”
“Ân.” Triển Dực gật đầu, “Người càng già, huyết tộc sống càng lâu, hầu hết đều sẽ nhớ về chuyện cũ, các khu kiến trúc xưa anh đều có thể tìm thấy nhưng mà kiến trúc ở thời đại của anh chắc là không còn nữa.”
“Không sao.” Bạch Vũ không hề thất vọng, “Tôi cũng sắp không còn nhớ rõ nó có hình dáng thế nào nữa rồi.”
Triển Dực rẽ vào một khúc cong, trước mặt lập tức xuất hiện một quán nhỏ, bên trong có một bà lão đang ngồi, mặt nhiều nếp nhăn, trong tay ôm một con mèo đen.
Triển Dực bước tới đưa tiền cho bà, nói, “Mua rượu.”
Bà lão cúi đầu, bàn tay run rẩy từ từ lấy một cái chai màu xanh lá ở trong tủ.
Triển Dực không cầm, “Bình màu đỏ.”
Bà lão nâng khuôn mặt già nua lên, giương mắt nhìn Triển Dực, vươn tay, dùng thanh âm già nua nói, “Giá gấp đôi.”
Triển Dực đưa thêm tiền.
Bà lão nhận tiền, lấy ra bình màu đỏ.
Triển Dực ném chai rượu cho Bạch Vũ, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Vũ cầm chai rượu có chút khó hiểu, mở nắp ra, lập tức nở nụ cười… Thì ra là máu, còn mang theo mùi rượu, vô cùng mới mẻ. Hắn vừa đi vừa uống ‘rượu’, tiểu quỷ này cũng không phải không có tình người.
Lúc này, Triển Dực dừng cước bộ, gần đó có một tòa nhà, lấy địa chỉ của Phương Húc ra so sánh, ngẩng đầu nhìn số nhà… Giống nhau.
Nhưng mà hắn vừa định lên lầu, Bạch Vũ đột nhiên giữ chặt hắn, đồng thời một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi cả tòa nhà.
Triển Dực nhíu mày, nhìn thấy cách đó không xa, có mấy người vội vàng chạy ra từ cửa sau, leo lên một chiếc xe màu đen có rèm. Người đi đầu mặc tây trang, thập phần cao lớn nhã nhặn, nhưng đeo kính râm nên không thấy rõ dung mạo. Phía sau có hai người mặc đồ đen, trong tay cầm hai bình xăng.
Xe bay lên không trung, “Sưu” một tiếng liền mất tăm. Lại nhìn tòa nhà kia, toàn bộ biến mất, dấu vết trên mặt đất cũng chưa bị lưu lại. Không lâu sau, tuyết trắng lập tức bao trùm, giống như tòa nhà đó chưa hề tồn tại.
Bạch Vũ nhíu mày nhìn Triển Dực, “Người đàn ông kia là hắc huyết.”
Triển Dực nhíu mày, kỳ thật người bình thường rất khó nhìn ra hắc huyết.
Khải bởi vì muốn thoát khỏi gia tộc nên mới lựa chọn làm cảnh sát, Lam Lạc vì muốn mang Khải trở về nên mới làm cảnh sát… Ngoại trừ hai người này, bình thường muốn nhìn thấy hắc huyết ở nơi thấp kém thế này là rất khó khăn. Khu vực này, toàn bộ đều là dân hạ đẳng, hắc huyết tại sao lại mang người tới thiêu hủy chỗ ở của quỷ đỏ, hay chuyện này có sự tham dự của hắc huyết?
Nhưng mà, manh mối bây giờ toàn bộ đều đã bị đốt, có muốn tìm cái gì đều là chuyện vô cùng khó khăn. Quán bar ở đây rất nhiều, phải tìm từng quán thì rất bất khả thi.
“Dực!”
Lúc này, cách đó không xa, Khải đuổi theo tới đây.
Triển Dực có chút khó hiểu, “Sao anh lại tới đây? Tìm được chỗ bán bom rồi à?”
Khải nhún vai, “Nơi bán có giấy tờ kinh doanh hợp pháp, nhưng lúc tôi chạy tới, toàn bộ đều bị thiêu rụi không còn thứ gì.”
Triển Dực trầm mặc, lại bị thiêu… Hủy thi diệt tích à?
Khải nhìn đồng hồ, “Tiệc tối nay cậu có đi không? Là sinh nhật bà nội!”
Triển Dực ngẩng đầu nhìn Khải thật lâu, sau đó mới hỏi, “Anh cảm thấy hắc huyết có hứng thú với quỷ đỏ không?”
Khải giật mình, “Quỷ đỏ đối với huyết tộc có giá trị gì sao?”
Triển Dực không hỏi nữa, “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Vậy tối nay…”
“Nói sau đi.” Triển Dực nói xong, vẫy vẫy tay với Bạch Vũ đang dựa vào tường, “Đi thôi.”
Bạch Vũ đuổi theo, “Tối nay ăn gì?”
Triển Dực nhíu mày, “Anh ăn chưa no sao?”
Bạch Vũ cười xấu xa, “Muốn coi ăn cái gì thôi mà.”
Khải nhìn thân ảnh hai người phía xa, chân mày cau lại, vẫn chưa tìm ra thân phận của Bạch Vũ. Hơn nữa hắn cũng có chút để ý, tại sao Triển Dực lại hỏi hắc huyết có hứng thú với quỷ đỏ hay không?

“Người kia thích cậu hả?”
Lúc trở về, Bạch Vũ hỏi Triển Dực.
Triển Dực ngẩn người, “Anh nói Khải?”
“Ân.” Bạch Vũ gật đầu.
Triển Dực buồn cười, “Hai chúng tôi có quan hệ về huyết thống, hắn vẫn coi tôi như em trai.”
“Nga…” Bạch Vũ gật đầu, “Là hắc huyết tộc? Thì ra trong hắc huyết cũng có một người trung thành như vậy hả? Ngàn năm khó gặp nha.”
“Đúng vậy.” Triển Dực thản nhiên đáp ứng.
“Nhìn cậu rất giống người chán ghét hắc huyết tộc.” Bạch Vũ thử thăm dò.
Triển Dực dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ nói, “Tôi ghét toàn bộ huyết tộc.”
Bạch Vũ trừng mắt nhìn.
Triển Dực vẫn lãnh đạm như cũ, “Nhưng mà ghét nhất vẫn là hắc huyết, cho nên có thể diệt sạch toàn bộ hắc huyết là tốt nhất.”
Bạch Vũ cười, vươn tay khoác vai hắn, “Đừng nghiêm túc như vậy, thật ra tôi có rất nhiều ưu điểm, hay là chúng ta trao đổi đi.”
Triển Dực đẩy tay hắn ra, ngồi lên xe mô tô, đội nón lên, cảm thấy Bạch Vũ cũng leo lên xe, thuận tiện ôm thắt lưng mình, “Thân thích gì của cậu lúc nãy nói tối nay có tiệc mà hả? Tiệc tối có đồ ăn ngon không? Tôi muốn đi.”
Triển Dực nhíu mày nhìn hắn, “Anh leo lên xe làm gì? Chẳng phải anh biết bay à?”
“Đói quá không bay nổi!” Bạch Vũ ôm chặt thắt lưng hắn, “Hay cho tôi cắn cậu một cái nha?”
Triển Dực bất đắc dĩ khởi động xe, phía sau, Khải đuổi theo chạy tới, “Dực! Xảy ra chuyện!”
Triển Dực xoay đầu nhìn hắn.
Khải bước tới trước mặt, “Phương Húc gọi tới, bảo vừa mới xảy ra một vụ mưu sát.”
Triển Dực nghe xong nhíu mày, “Ai bị giết?”
“Một vũ công.” Khải nói, “Tên là Fanny, hình như rất nổi tiếng.”
Triển Dực gật đầu, giống như không có chút ấn tượng nào, “Nguyên nhân chết?”
“Mất quá nhiều máu.”
Triển Dực ngẩn người, “Là huyết tộc làm à? Vậy đâu có liên quan tới quỷ đỏ?”
“Nhưng vấn đề là, Fanny là hồng huyết tộc.”
Triển Dực nhíu mày, “Huyết tộc bị hút máu?”
“Ở đây có video.”
“Còn quay được video?” Triển Dực kinh ngạc.
“Nói tới cái này, thật ra có chút liên quan tới chúng ta. Fanny là một trong những khách quý tối nay của chúng ta, cho nên cô ta đang ở trong một khách sạn của gia tộc Raymond. Lúc trước Fanny từng nhắc qua chuyện mình bị theo dõi, cho nên đã gắn thiết bị camera.”
Triển Dực xem video, Bạch Vũ cũng tiến tới xem, chỉ thấy lúc Fanny đi tắm, có một người đàn ông mặc quần áo đen leo từ cửa sổ vào. Chờ Fanny đi ra, người đó lập tức tập kích từ phía sau, vặn gãy cổ. Đây là một trong những cách tốt nhất để tập kích quỷ hút máu, vặn cổ có thể làm huyết tộc tạm thời bị choáng. Nhưng xương của huyết tộc rất cứng hơn nữa họ lại có phản ứng nhanh nhẹn, con người cơ bản không có khả năng làm được thủ pháp này, trừ khi đã được huấn luyện qua hoặc là quỷ đỏ.
Camera quay được mặt của người kia… Người kia đã đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt đỏ như máu.
Thực tế, thông qua camera có thể dễ dàng xác định được đâu là hồng huyết tộc, đâu là quỷ đỏ. Đôi mắt của hồng huyết là đỏ bẩm sinh, khi xuất hiện trên camera nó chỉ biểu hiện hai vầng sáng. Mà đôi mắt của quỷ đỏ là do phát bệnh tạo thành, bởi vậy khi xuất hiện trên camera nó sẽ biểu hiện hai đốm đỏ. Người tập kích Fanny, trăm phần trăm chính là quỷ đỏ!
Sau khi Fanny bị choáng, quỷ đỏ kia lấy ra từ trong balo một cái máy lấy máu, rút toàn bộ máu trong cơ thể Fanny, khiến cô tử vong. Hung thủ chứa máu của cô trong một cái bình lớn, nhảy cửa sổ ra ngoài, toàn bộ quá trình phạm tội đều được ghi hình lại.

Sau đó Triển Dực mang theo Bạch Vũ cùng Khải tới hiện trường, tòa khách sạn cao ngất xa hoa, trong một phòng VIP ở tầng 70, thi thể Fanny nằm trên mặt đất, tái nhợt không chút máu.
Đứng bên cạnh thi thể, Lam Lạc lắc đầu, “Đáng tiếc, một mỹ nhân nha.”
“Vụ này đâu có liên quan gì tới anh.” Triển Dực đeo bao tay bước vào, nhìn thấy Lam Lạc mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh xa hoa.
“Fanny là khách quý của gia tộc Raymond, chết trong khách sạn của bọn tôi, còn bị một con người đê tiện…” Nói tới đây, Lam Lạc nhìn Triển Dực, “Xin lỗi, khụ khụ, còn bị một con người giết chết, tôi đương nhiên muốn tự mình điều tra rõ ràng!”
“Náo nhiệt vậy sao?”
Lúc này, Mục Tát cầm theo một cái hòm bước tới, hắn đến khám nghiệm tử thi. Liếc mắt thấy mọi người đều tề tựu, lập tức tươi cười, “Khách sạn của gia tộc Raymond không phải được xưng là nơi an toàn nhất à? Thế tại sao khách của mình bị người giết mà không ai biết hết vậy… Có tiếng không có miếng nha.”
Lam Lạc nhìn Mục Tát, biết hắn lúc nãy đã nghe thấy mình nói cho nên mới giúp Triển Dực nói móc.”
“A, anh cũng ở đây hả!” Mục Tát liếc mắt thấy Bạch Vũ đang khoanh tay đứng một bên nhìn thi thể của Fanny trên mặt đất, hắn lập tức chạy tới chào hỏi, “Tôi tên là Mục Tát, anh tên gì vậy? Có quan hệ gì với Dực Dực thế?”
Bạch Vũ nhìn Mục Tát, “Bạch Vũ, Dực Dực là hớ nì của tôi!”
“Hả!!” Mục Tát không nể tình hét lên, Triển Dực đuổi Bạch Vũ, “Đừng quậy ở đây, không dính dáng gì thì ra ngoài chờ giùm cái!”
Bạch Vũ nhìn Triển Dực sờ sờ mũi, ý bảo — Có mùi!
Triển Dực hơi sửng sốt, chẳng lẽ là quỷ đỏ gây án có máu bị biến dị?
“Cô gái này uống thuốc gì vậy?” Bạch Vũ nắm mũi, “Mùi rất kì cục.”
Mục Tát lấy máy ra, kiểm tra gan cho Fanny, kết quả làm cho hắn phải kinh hãi, “Cô ta có thể đã ăn đường hoa hồng.”
“Hả?” Bạch Vũ tò mò, “Mùi vị có vẻ không tệ.”

Mục Tát kinh ngạc liếc Bạch Vũ, “Anh không biết à? Đường hoa hồng là cách gọi phổ thông, tên khoa học là CX201, một loại thuốc phiện, thứ cấm sử dụng.”
“Hơn nữa.” Mục Tát nhiều chuyện nói nhỏ với Bạch Vũ, “Loại này thường dùng để gia tăng tình thú, xem ra cô Fanny này, có sở thích đặc biệt hoặc là do công việc cần thiết.”
“Có thể chỉ là người bị hại.” Lam Lạc xen vào.
“Sẽ không.” Mục Tát lắc đầu, “Nồng độ tương đối cao, cho thấy đã sử dụng rất lâu.”
Triển Dực dùng đôi mắt lạnh băng liếc xéo Lam Lạc, “Đúng là khách quý của gia tộc Raymond có khác.”
Khóe miệng Lam Lạc khẽ rút, sửa nơ lại, “Nếu là do quỷ đỏ làm, vậy giao cho mọi người.” Nói xong, xoay người ra ngoài.
“Từ từ.”
Triển Dực tìm được một chai rượu đỏ với hai cái ly, còn có một cây nến, “Gia tộc Raymond chú trọng tiền tài, hẳn sẽ không bỏ một số tiền lớn để chiêu đãi một vũ công, là ai đưa cô ta tới giúp vui? Cho ai?”
Khóe miệng Lam Lạc giật giật, nhún vai, “Buôn bán cơ mật.”
Lam Lạc hiển nhiên không muốn dính vào, hắn ra ngoài thuận tiện kéo Khải, “Đi! Đi thay quần áo, đêm nay em phải chủ trì buổi lễ trưởng thành cho hậu bối.”
“Tôi muốn phá án.” Khải rút tay ra.
“Em…” Lam Lạc bị hắn chọc tức, nhưng Khải đã chạy đi lục vật phẩm tùy thân của Fanny.
Lam Lạc thở dài, trừng mắt nhìn Triển Dực, xoay người ra ngoài.
“Dực, cậu xem này.” Khải cầm chiếc túi xách của Fanny lên mở ra, tìm thấy một tấm thẻ chìa khóa điện tử, đưa tới.
Triển Dực cầm lấy, chỉ thấy bên trong có vẽ một nhà, nhìn rất quen mắt…
“Chỗ chúng ta vừa mới tới.” Bạch Vũ vươn tay cầm lấy, chỉ vào hình vẽ hỏi Triển Dực, “Có nhớ không? Đối diện con hẻm kia có một tòa nhà giống thế này.”
Triển Dực nhớ lại, đúng là có một quán bar… Tòa nhà bị thiêu cháy lúc nãy không biết có liên quan gì tới không.
“Đây là một quán bar rất nổi ở khu C2.” Mục Tát nói với Triển Dực, “Có rất nhiều công tử của huyết tộc tới giải trí, nhưng khách bình thường đều lấy thẻ vàng thẻ bạc, loại thẻ điện tử thế này chỉ có nhân viên mới có, tôi đã từng nhìn thấy một vũ nữ có… Fanny phỏng chừng tới đó nhảy đi. Chậc chậc, cởi mở ghê ta!”
Triển Dực đặt một tay bên miệng, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó. Bạch Vũ bước tới, thấy hắn theo bản năng cắn móng tay, không hiểu sao lại cảm thấy động tác này rất đáng yêu.
Nhưng mà còn đang nhìn, Triển Dực đột nhiên đảo mắt, đôi mắt màu băng lam nhìn thẳng vào hắn, “Anh có biết nhảy không?”
Bạch Vũ chớp mắt vài cái, lắc đầu.
“Hát?”
Bạch Vũ tiếp tục lắc đầu.
Triển Dực nhíu mày, “Không làm được gì hết, chỉ biết ăn với ngủ.”
Bạch Vũ bị đả kích, ôm ngực ai oán nhìn Triển Dực.
Triển Dực suy nghĩ, xoay người ra ngoài.
Khải cùng Mục Tát nhìn nhau, chạy đi đuổi theo.
Bạch Vũ ôm cánh tay đi theo, tâm nói, để xem loại như cậu có thể làm được chuyện gì…
Tới trước cửa quán bar, mọi người theo dòng người tiến vào, bên trong đã sớm náo nhiệt.
Bạch Vũ phát hiện biểu tình của Khải cùng Mục Tát bây giờ đã khác, Khải thì cau mày, Mục Tát thì hưng phấn hai mắt càng lúc càng đỏ hơn, nhịn không được ghé sang nói với Triển Dực, “Bây giờ làm gì?”
Triển Dực không nói gì, tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh tìm ra một lối đi vào hậu trường, có hai huyết tộc cao lớn đứng gác.
Mục Tát hưng phấn tìm một chỗ ngồi xuống, gọi hai ly máu định bụng ngồi xem náo nhiệt.
Bạch Vũ cảm thấy ở đây vô cùng ồn ào.
Triển Dực lấy ra chiếc thẻ, hướng về con đường nhỏ, hắn muốn nhìn xem có tìm được manh mối nào ở chỗ làm việc của Fanny không.
Nhưng mà vừa tới cửa hắn liền bị hai bảo vệ chặn lại.
Bảo vệ hỏi hắn, “Cậu là ai? Chỉ có nhân viên mới được vào.”
Triển Dực lấy ra thẻ chìa khóa của Fanny.
Hai bảo vệ nhìn nhau, tựa hồ có chút do dự.
“Có chuyện gì?”
Lúc này, một người từ trên lầu chậm rãi bước xuống.
Hai bảo vệ lập tức cúi đầu, “Ông chủ, hắn cầm thẻ của Fanny.”
“Nga?” Người nọ đảo mắt nhìn Triển Dực, “Fanny đâu? Cô ấy là vai chính của tôi.”
Trong lòng Triển Dực cùng Bạch Vũ khẽ động — Người này mặc tây trang màu xám, phía sau có hai người mặc đồ đen, quá khéo, đây chính là người lúc nãy đốt tòa nhà kia.
Người nọ vẫn đeo kính mắt, thấu kính màu trà cũng vô pháp ngăn cản đôi mắt màu đồng đang đánh giá Triển Dực.
“Cô ấy bị bệnh.” Triển Dực mặt không đổi sắc, “Tôi đến thay ca.”
“Ha hả.” Người mặc tây trang nở nụ cười, “Fanny là nữ.”
Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, cởi áo khoác ra ném cho Bạch Vũ, bước tới gần người mặc tây trang, vẻ mặt bình tĩnh hỏi, “Tôi không được à?”
Mục Tát ôm cánh tay Khải che miệng nhịn xuống, “Ái da! Dực Dực hảo dụ!”
Khải không nói gì, trong lòng hỏi ông trời, có gì Triển Dực không làm được không.
Cặp mắt của người mặc tây trang không thể dịch chuyển khỏi người Triển Dực, thầm hít một hơi, lộ ra tán thưởng, “Đương nhiên là được, so với cô ta thì cậu đẹp hơn nhiều…” Nói xong khoát tay với hai bảo vệ.
Hai bảo vệ giúp hắn mở cửa, Triển Dực vào trong, người mặc tây trang mỉm cười, “Tôi chờ màn biểu diễn của cậu.”
Triển Dực không thèm để ý, bước vào hậu trường, tìm được phòng trang điểm của Fanny, vào trong, đóng cửa lại.
Mục Tát đã bình tĩnh lại được một chút, thấy Bạch Vũ như đầu gỗ đứng che trước mặt mình, liền tiến tới hỏi hắn, “Ai, anh có muốn ngồi một lát không? Dực Dực tra xong sẽ ra liền.”
Nhưng Bạch Vũ không hề nhúc nhích.
Mục Tát tò mò, tiến sát tới vừa thấy, Bạch Vũ yên lặng nhìn con đường mà Triển Dực bước vào, đôi mắt màu tím nhạt đã dần chuyển sang đỏ…
Mục Tát bắt đầu hoài nghi huyết thống của Bạch Vũ, nếu là huyết tộc, huyết tộc làm sao có đôi mắt màu trắng, nếu là người, người làm sao có ngoại hình xuất chúng thế này?
Nhưng khi đôi mắt của Bạch Vũ đã chuyển sang màu đỏ hoàn toàn, Mục Tát mới mở to mắt… Chính hắn cũng có đôi mắt màu đỏ, nhưng hắn chưa bao giờ thấy màu đỏ nào như thế này! Trong con ngươi giống như có máu đang chảy, sâu không thấy đáy, giống như biển cả có màu đỏ vậy. Mục Tát không biết nên hình dung thế nào, đôi mắt này làm cho hắn sợ hãi, giống như hắn sẽ bị túm lấy dìm xuống nước cho tới chết, biến mất hoàn toàn.
Mà ngay lúc hắn nhập thần, Bạch Vũ đột nhiên nở nụ cười.
Khóe miệng đồng thời nhếch lên, răng nanh sắc nhọn lộ ra, sau đó hai mắt chuyển lên người Mục Tát.
Thanh âm trầm thấp giống như lầm bầm một mình, “Vốn tưởng rằng sẽ không có gì, ai ngờ lại thú vị như vậy… Con người quả nhiên chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
Khải đang uống rượu, chỉ thấy Mục Tát đột nhiên che mắt chạy tới, “Má ơi cứu con!!”
“Làm cái gì vậy?” Khải cứng ngắc nhìn hắn.
“Đáng sợ, thật đáng sợ!” Mục Tát ôm đầu phát run.
Lần đầu tiên Khải thấy bộ dáng này của hắn, không giống như giả vờ mà là sợ hãi thật sự. Cái gì đã dọa Mục Tát tới mức này? Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bạch Vũ đang tươi cười bên cạnh, mà đối với tất cả huyết tộc có mặt ngay lúc này, ai cũng sẽ không tự giác mà run.
Dưới ánh đèn đầy màu sắc của quán bar, Bạch Vũ có làn da cùng mái tóc trắng như tuyết, hơn nữa đôi mắt còn mang một màu đỏ chứa khí sắc yêu dị.
Khải bỗng nhiên chú ý tới chiếc nhẫn trên tay hắn, chiếc nhẫn bảo thạch màu đỏ, Khải hơi sửng sốt, nhìn kỹ Bạch Vũ… Nếu biến mái tóc của người này dài tới thắt lưng thì sao?
Khải đột nhiên nhớ tới trước đây, ông cố đã từng cho hắn xem qua một quyển sách cổ. Trong sách có bức họa của một người, tóc dài trắng sạch, trường bào trắng toát, đeo một chiếc nhẫn màu đỏ có tên là “Huyết Chi Hải Dương”, sâu không thấy đáy giống như đôi mắt của người này vậy.
Hắn còn nhớ rất rõ, ông cố đã nói với hắn, đây là thần của huyết tộc, sở hữu dòng máu cao quý nhất, bạch huyết tộc. Tàn bạo nhất, tà ác nhất, là người khiến cho bất kì ai cũng phải sợ hãi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.