Chất lỏng ngọt ngào trượt vào cổ họng, mỹ vị đến cực điểm.
Hai tay bám lấy cổ anh trai, Cửu Vận thoả thích hút máu hắn, móng tay dài khẩy nhẹ làn da hắn, vô cùng dịu dàng.
“Vì sao, vì sao không phản kháng?”
Thiết Hy Nhĩ không đáp, bàn tay ôm chặt y bắt đầu buông ra.
Cửu Vận nhíu chặt lông mày, cánh môi lạnh lẽo dán chặt lấy cổ hắn, hôn lên vết máu trên cổ, để lại hai dấu răng thật sâu, sau đó dùng sức đẩy anh trai ra, vẻ ngây thơ trước kia đã thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng như vậy là xong, anh nợ em, còn nhiều hơn thế này. ” nói xong liền biến mất vào trong bóng đêm, đến đi không dấu vết.
Đám Giemsa xung quanh cũng theo y rời đi, chỉ còn lại Thiết Hy Nhĩ vẫn đang ngẩn người, chẳng biết đang suy tư cái gì.
Suốt thời gian ban ngày cậu bị giam giữ bên cạnh cái quan tài đỏ thẫm đầy âm khí kia nên bây giờ mới vào làm được hai tiếng, Hàn Dương đã bắt đầu thấy khó chịu, ngáp lên ngáp xuống một hồi, thật là chịu không nổi mà.
Ban biên tập tính cả cậu thì gồm mười hai người, mười người đi làm vào ban ngày, buổi tối trừ cậu ra thì còn có một cô gái xinh đẹp.
Đem văn kiện đã chỉnh lý cất giữ xong xuôi, Hàn Dương bắt đầu tấn công người đẹp.
Xoay ghế xoay đến bên cạnh người đẹp, đá một bên lông mi, dùng thanh âm nghiêm chỉnh hỏi: “Tôi tên Hàn Dương, Hàn trong Yên Triệu Hàn Vệ Tề*, Dương trong Dương Liễu. Tôi nên gọi cô như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-chi-du-hoac/94590/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.