Gương mặt Lục Siêu Quang đỏ nhừ, dục hỏa đã làmchàng mờ mắt. Chàng không tiếp lấy viên thuốc màu xanh, mà lại ôm ghìlấy Tuyết Vân. Nội lực đã phục hồi, chàng khỏe hơn con cọp dữ.
Tuyết Vân kêu lên:
- Đừng ... đừng làm chuyện ấy ở đây. Nuốt viên thuốc màu xanh này đi.
Song Tuyết Vân đã bị quật xuống nền đá. Bên tai nàng chỉ còn nghe tiếng thở ồ ồ của Lục Siêu Quang. Viên thuốc màu xanh văng đi xa lắc. Y phục củanàng bật tung. Thân hình Lục Siêu Quang trùm phủ lấy nàng.
TuyếtVân nhắm mắt lại trong vòng tay như gọng kềm của chàng trai. Tuy sốngtrong môi trường vẩn đục của Hoa Nguyệt Hội, nhưng Tuyết Vân là con gáihội chủ, các chàng trai trong hội đâu dám đụng tới nàng. Một lần TuyếtVân toan trao thân cho Lục Siêu Quang trong rừng tùng, nhưng chàng lãnhđạm thờ ơ. Bây giờ đây, chính viên thuốc Xuân Tình Hưng Phấn của mẹ nàng đã tình cờ gởi thân nàng vào vòng tay Lục Siêu Quang ... Thật là chuyện trớ trêu kỳ quặc.
Trận mây mưa trùm phủ lên đời người con gáithật nhanh, giờ hiệu lực của viên thuốc quái ác qua rồi ... Lục SiêuQuang bàng hoàng buông người đẹp ...
Một cuộc ái ân ngoài ý muốn, Tuyết Vân khoác vội y phục, đứng bật dậy, đưa mắt nhìn Lục Siêu Quang một cái nhìn ai oán.
Lục Siêu Quang phục mình xuống, giọng nói đầy ân hận:
- Tuyết Vân, nàng hãy giết ta đi. Ta đã làm điều sỉ nhục.
Nhưng Tuyết Vân thở dài:
- Chẳng qua là số trời, ta không oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-chi-doat-hon/2791988/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.