Đang phân vân vì không biết phải tìm cha ở hướng nào, Lục Siêu Quangbỗng nghe tiếng động phía sau. Tiếng động chỉ như gió thoảng qua kẽ lá,nhưng thính lực của chàng trai rất nhạy. Chàng quay phắt lại, quét tianhìn vào lùm cây và nhận ra một thiếu phụ mặt hoa da phấn, và thân hìnhthật hấp dẫn.
Trong lúc này, Lục Siêu Quang chẳng quan tâm gì đến sắc đẹp của người đàn bà lạ mặt, nên chàng toan đi.
Nhưng chàng bắt buộc phải nhìn trân trân vào thiếu phụ, khi thấy trên bàn tay búp măng nuột nà trắng hồng của nàng đang có một con nhện đen sọctrắng.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Nhện độc đấy, quăng nó đi.
Thiếu phụ ngước cặp mắt xanh biếc như làn thu thủy nhìn chàng:
- Con nhện đẹp và dễ thương thế này mà là nhện độc sao chàng?
Sấn tới một bước, Siêu Quang trừng mắt:
- Đó là con Lang Diện Độc Thù, cắn chết người trong nháy mắt, cô nươngkhông nên đùa nghịch Rồi chàng phất tay áo, tuôn ra một luồng kìnhphong, toan hất bay con nhện độc đi.
Nhưng lạ thay, thiếu phụ đãnắm bàn tay phải để giữ con nhện ghê tởm kia, đồng thời dựng bàn taytrái đẩy một chưởng xô bắn Lục Siêu Quang vào vách đá.
Trong lúc chàng trai chới với, thiếu phụ thản nhiên bật cười, khoe hàm răng trắng đều như ngọc vụn.
Lục Siêu Quang trụ bộ, hừ một tiếng:
- Chưởng lực khá đấy, nàng là ai?
Thiếu phụ mỉm cười, giọng ỡm ờ:
- Chàng không thể biết ta là ai đâu. Nhưng ta biết chàng rất rõ.
- Nàng biết ta?
- Phải, chàng là Lục Siêu Quang, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-chi-doat-hon/104330/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.