“Đừng bỏ qua bất kỳ điều khả nghi nào”. Vì chợt có suy nghĩ này, Triệu Thái dù rất muốn bỏ đi luôn một mạch vẫn nhẫn nại tìm cách kín đáo quay trở lại.
Và chỉ một thoáng sau, từ chỗ ẩn thân, Triệu Thái lấy làm lạ nhìn hai nhân vật võ lâm đang cùng nhau uống rượu và quanh đó là nằm lăn lóc nhiều thật nhiều những bầu rượu đã cạn khô, đôi khi bị gió thổi lăn có lẽ là nguyên nhân gây ra tiếng động khả nghi lúc nãy Triệu Thái đã vô tình nghe.
Điều lạ là họ tuy uống nhiều rượu dựa theo số lượng các bầu rượu, thế nhưng ở họ tuyệt đối chưa có dấu hiệu hoặc đã say hay sắp say.
Bằng chứng nói lên sự tỉnh táo của họ là có một người chợt hất hàm và thốt khẽ với người kia :
- Lại có một kẻ đang đến.
Người kia gật đầu :
- Thính lực của tam đệ đã khá hơn nhiều. Vậy lần này ta tin tưởng phó giao cho tam đệ được chứ?
Nhân vật tam đệ liền vươn tay cầm một vật được giấu rất khéo ở phía sau cội cây kề bên :
- Lý do ngăn cản của chúng ta là gì?
Người kia nhún vai :
- Hãy tùy cơ ứng biến. Không thể động khẩu thì động thủ. Miễn sao hoàn thành sứ mạng là đừng để bất kỳ ai thêm nữa vào đến đến chỗ này. Đi đi! Đến khi thật cần thiết ắt sẽ có ta hỗ trợ tam đệ.
Gã tam đệ lập tức khom người từ chỗ đang náu thân bước ra, cầm theo trên tay là một thanh kiếm chính là vật khi nãy gã lấy từ sau cội cây.
Để dễ dò xét, Triệu Thái nhẹ nhàng và lẳng lặng dịch chuyển từ thân cây này đến vài ba thân cây kế tiếp, cuối cùng thì hài lòng vì tìm được vị thế thích hợp có thể nhìn rõ từng động tĩnh của cả hai nhân vật vừa tình cờ bộc lộ dụng tâm khả nghi qua mẩu đối thoại mập mờ khó hiểu.
Gã tam đệ chọn thời điểm xuất hiện cũng khá thích hợp vừa vặn để lên tiếng nửa hòa nhã nửa ra lệnh đối với một nhân vật khác, cũng là nhân vật võ lâm suýt nữa đã đi vượt quá gã tam đệ. Gã gọi :
- Dám hỏi nhân huynh vì cớ gì xuất hiện ở đây? Có thể tạm dừng chân và cùng tại hạ phân tỏ đôi điều?
Nhân vật nọ có lẽ vì bị bất ngờ nên quay mặt lại khá nhanh :
- Ngươi là... Úy, Điền huynh đệ phải không? Điền Gia Trung, tam đệ tử của Chưởng môn Điểm Thương phái Đào Gia Từ tiền bối, đúng không?
Gã tam đệ ngẩn người :
- Hóa ra là Gia Cát huynh? Nhưng sao Gia Cát huynh đến đây? Trừ phi đã lâu rồi, mãi đến hôm nay quý Môn vì chợt quan tâm đến vùng gọi là tuyệt địa võ lâm nên mới sai phái Gia Cát huynh lặn lội đến Long Hình Hổ Đầu sơn này để dò xét?
Nhân vật nọ nhìn quanh :
- Đột ngột hỏi Gia Cát Thường mỗ câu này, có phải quý phái Điểm Thương cũng vì quan tâm đến tuyệt địa võ lâm nên Điền huynh đệ xuất hiện ở đây? Có một mình Điền huynh đệ thôi ư? Hay còn ai nữa nhưng chưa đến lúc lộ diện?
Điền Gia Trung bối rối :
- Tha hương ngộ cố tri, chợt gặp Gia Cát huynh thế này Điền mỗ bỗng ước ao phải chi hai chúng ta lại có cơ hội cùng nhau hàn huyên bên mâm rượu như vài ba lần trước đây. Nhưng chỉ tiếc là không được, do đệ đang có trách nhiệm bên mình, và cũng thú thật là tệ phái tuy có quan tâm đến chốn tuyệt địa võ lâm này nhưng không hề như Gia Cát huynh có lẽ đang nghĩ. Vậy tốt nhất Gia Cát huynh xin hãy tạm rời xa. Mai hậu khi gặp lại, nhất định đệ sẽ có lời tạ tội, cũng bên một mâm rượu thịnh soạn mời Gia Cát huynh.
Gia Cát Thường thoáng giật mình :
- Có trách nhiệm bên mình ư? Nghĩa là... Mà thôi, nội tình của quý phái Điểm Thương, Gia Cát mỗ vì quá am hiểu đạo lý nên chẳng dám tùy tiện nói thêm nữa. Chỉ có điều, ắt cũng đã lâu, mỗ và Điền huynh đệ mới được dịp tình cờ gặp lại nhau thế này, phải chăng vì từ đó đến nay Điền huynh đệ do thượng lệnh bất khả bất tuân nên mãi lẩn quẩn quanh địa điểm này, chẳng còn ung dung tự tại như trước?
Điền Gia Trung chợt thở ra :
- Cũng gần đúng như vậy. Nhưng thôi, người thấu tình đạt lý như Gia Cát huynh ắt hẳn chẳng phiền trách đệ làm gì, đúng không? Thật mong Gia Cát huynh hãy tạm lui chân. Hẹn ngày tái ngộ Điền Gia Trung này quyết bù đắp và chẳng để Gia Cát huynh chịu thiệt. Được chứ, Gia Cát huynh?
Gia Cát Thường ngẫm nghĩ một lúc đoạn cười cười và gật đầu :
- Luật bất vị thân. Và Gia Cát Thường mỗ càng không nỡ gây khó xử nhất là cho tình huynh đệ hữu hảo giữa hai chúng ta. Nhưng có bầu rượu này, vị tất đủ thấm môi, hay là hai ta dùng cạn, đánh dấu lần đầu hội ngộ thật tình cờ này?
Vừa nói Gia Cát Thường vừa lấy tay vỗ bồm bộp vào một tiểu hồ lô đang đựng rượu vốn đang được cột giữ và đeo bên người. Sau đó, ngay khi dứt lời, Gia Cát Thường giật tiểu hồ lô và cầm vào tay, đoạn ung dung ngửa cổ dốc rượu từ tiểu hồ lô vào miệng, nuốt ừng ực và khà một tiếng rõ to :
- Mai Quế Lộ đấy. Nếu không là hảo huynh đệ, Gia Cát mỗ đâu dễ san sẻ như thế này. Điền huynh đệ, mời.
Được Gia Cát Thường xem trọng lại còn trao hồ lô vào tận tay, Điền Gia Trung tỏ ra rất cảm kích, vừa nhận vừa gật nhẹ đầu :
- Giữa Không Không môn và Điểm Thương phái xưa nay luôn có hòa khí. Đệ càng thêm mừng, nhất là trân trọng thái độ đã có và đang được Gia Cát huynh dành cho đệ. Được, đệ xin uống cạn và tự hứa sau này sẽ bồi hoàn lại cho Gia Cát huynh gấp mười lần trăm lần chỗ rượu này.
Và Điền Gia Trung kề vào môi, cũng ngửa cổ toan dốc tiểu hồ lô lên uống. Chợt có tiếng quát xé không gian vang lên :
- Rượu đó không thể uống. Trừ phi...
Tiếng quát xuất hiện đã là điều làm Điền Gia Trung giật mình. Nhưng họ Điền càng giật mình và thêm phần kinh hãi nhiều hơn khi phát hiện đang đứng gần bên gã, Gia Cát Thường bỗng xuất kỳ bất ý chạm tay vào tiểu hồ lô cố ý dốc ngược lên cao làm cho rượu trong tiểu hồ lô cứ trút thẳng vào miệng gã.
Có lẽ cũng vì diễn biến này khiến tiếng quát dù đang phát ra vẫn đột ngột dừng lại để rồi lập tức đổi thành tiếng gầm phẫn nộ :
- Ta đã biết thế nào Gia Cát Thường ngươi cũng có ác ý. Vậy đừng trách ta cần phải có thái độ này với ngươi. Xem kiếm!
“Ào...”
Một vầng kiếm quang xuất hiện từ bên tả và chếch từ trên cao phủ chụp xuống đầu Gia Cát Thường. Và cùng với vầng kiếm quang là một nhân vật kiếm thủ cũng hiện thân mang sắc mặt đằng đằng sát khí.
Gia Cát Thường bật cười đắc ý, chỉ khẽ mớm chân là đã làm cho toàn thân vụt dịch tránh qua một bên thật nhẹ nhàng và tột cùng ảo diệu :
- Đinh Bất Tú? Hay lắm, quả nhiên Môn chủ bổn Môn đoán chẳng hề sai. Và đâu phải ngẫu nhiên lão Đào Gia Từ gần đây không chỉ có nhiều biểu hiệu bí ẩn lạ lùng, mà còn thêm khó hiểu qua thái độ luôn sai phái các đệ tử đắc ý âm thầm trấn giữ quanh khu vực này. Ngươi muốn phục thù cho tam sư đệ ngươi là Điền Gia Trung ư? Liệu có đủ bản lãnh chăng? Ha... Ha...
Cùng lúc với Gia Cát Thường cười, ở chỗ khi nãy Điền Gia Trung đột ngột khuỵu xuống và ngã lăn quay.
Đinh Bất Tú tái mặt, càng thêm phẫn nộ, nhấc kiếm lao vào Gia Cát Thường :
- Miệng thì bảo là tình hữu hảo, nhưng kỳ thực Gia Cát Thường ngươi vẫn nhẫn tâm hạ độc vào rượu sát hại tam đệ ta? Sát nhân thì phải thường mạng. Ngươi phải chết!
“Ào...”
Gia Cát Thường không hoàn thủ, chỉ vận dụng khinh thân pháp ảo diệu để nhẹ nhàng nhảy tránh một lần nữa.
“Vút...”
Điều đó khiến Đinh Bất Tú dù nóng mắt nhưng thần thái đã phần nào bình tâm và tự tin, đến nỗi có dáng vẻ cao ngạo qua thái độ cứ lướt tới loang kiếm tấn công Gia Cát Thường.
Nhưng chính lúc đó từ phía sau Đinh Bất Tú vụt nổi lên luồng gió lạ.
“Vù...”
Đinh Bất Tú vì phát hiện nên hốt hoảng, vội thu kiếm chiêu, vừa nhảy tạt về một bên vừa đảo mắt nhìn ngược lại.
“Vụt...”
Và điều Đinh Bất Tú hoàn toàn không thể ngờ đã xảy đến. Thi thể của tam đệ Điền Gia Trung đã vừa biến mất. Thật nhanh và bí ẩn không thể tưởng.
Lại thêm một luồng gió lạ nữa chợt nổi lên ở phía bên hữu Đinh Bất Tú.
“Vù...”
Biết có biến, Đinh Bất Tú quật mạnh một kiếm chiêu về phía đó :
- Thật hay cho kế giương đông kích tây. Nhưng vì tam đệ Điền Gia Trung đã lọt vào tay quý Môn thì đổi lại Gia Cát Thường ngươi cũng đừng mong thoát khỏi tay ta. Mau đứng lại.
“Ào...”
Đinh Bất Tú đã đoán đúng. Và nhờ có phản ứng kịp lúc nên kiếm chiêu của Đinh Bất Tú quả thật đã giữ chân Gia Cát Thường lại.
Và đến lúc này Gia Cát Thường mới lần đầu xuất thủ :
- Để xem Đinh Bất Tú ngươi có tư cách ngăn Gia Cát Thường ta tẩu thoát chăng? Xem chưởng!
“Ào...”
Đinh Bất Tú vẫn giữ nguyên kiếm chiêu với khí thế càng lúc càng vây chặt Gia Cát Thường vào giữa vầng kiếm quang loang loáng :
- Ngươi đừng mong tẩu thoát, một khi ta vẫn chưa tỏ tường vì nguyên nhân nào Không Không môn lại trở mặt đột ngột có hành vi như muốn cùng phái Điểm Thương đối đầu. Đỡ!
“Vù...”
Và vầng kiếm quang quả thật đang làm Gia Cát Thường khốn đốn, cuối cùng dẫn đến tiếng chạm kình vang lên.
“Ầm...”
Y phục của Gia Cát Thường bị lợi khí của Đinh Bất Tú xẻo mất một mẩu.
Điều đó khiến Gia Cát Thường đột ngột nổi hung, quyết gỡ lại thể diện bằng cách bất ngờ quật tung ra một loạt chưởng liên hoàn :
- Hảo kiếm pháp. Nhưng đừng ngỡ ta không có kỳ chiêu cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Đỡ!
“Ào... Ào...”
Đinh Bất Tú không nao núng, bằng chứng là chợt cười vang :
- Nếu quý Môn có nhiều kỳ chiêu lợi hại và thật sự là có truyền thụ chỉ điểm cho ngươi, thì cớ sao ngươi vẫn dùng thủ đoạn phục mê tửu để lưu giữ sinh mạng Điền tam đệ ta? Ngươi đừng quá khoác lác, trái lại hãy khuất tất giao phó sinh mạng cho ta. Để khi phục mệnh, ta vẫn có thể phó giao minh bạch cùng Chưởng môn sư phụ. Ha... Ha...
“Bung Bung!”
“Soạt!”
Một mẩu y phục nữa của Gia Cát Thường lại bị kiếm kình của Đinh Bất Tú đoạn lìa, cho thấy bản lãnh của Gia Cát Thường hầu như chưa đủ đối phó Đinh Bất Tú. Thế nên khi bị Đinh Bất Tú xốc kiếm tiếp tục lướt đến, Gia Cát Thường đâm hoảng, vừa lui vừa đảo mắt nhìn quanh tìm phương tẩu.
Đinh Bất Tú vụt gằn giọng :
- Ngươi sẽ chẳng có cơ hội đào tẩu đâu. Nếu không ngoan ngoãn lưu lại thì đừng trách kiếm của ta vô tình. Đỡ!
“Ào...”
Gia Cát Thường vô phương lùi hoặc đào tẩu, đành nghiến răng tung một loạt kình :
- Ta lưu mạng thì ngươi cũng lưu huyết. Xem này.
“Vù...”
“Bùng Bùng...”
Nhưng Gia Cát Thường hoàn toàn khựng lại và thất vọng vì đã bị Đinh Bất Tú chong thẳng kiếm chĩa vào huyệt hầu lộ.
Đinh Bất Tú cười lạnh :
- Thế nào? Giờ thì nói đi, ta phải làm gì để đồng bọn ngươi biết tin và mau đem Điền tam đệ đến trao đổi với sinh mạng ngươi?
Gia Cát Thường nhắm mắt lại :
- Ngươi đừng phí công vô ích. Vì lúc nãy ắt gã Điền Gia Trung ngu xuẩn đã được người của bổn Môn đưa đi xa rồi.
Đinh Bất Tú tái mặt :
- Ý của ngươi cam bề uổng mạng?
Gia Cát Thường cười lạt :
- Bổn Môn chỉ mong qua gã họ Điền dò xét về những hành vi bí ẩn của lệnh sư trong thời gian gần đây, sau đó vẫn phóng thích và quyết không làm mất hòa khí sẵn có giữa bổn Môn cùng quý phái Điểm Thương. Và nếu như ngươi hạ sát ta...
Nói đến đây, Gia Cát Thường vụt mở to hai mắt nhìn thẳng và nói như khiêu khích Đinh Bất Tú :
- Nếu như ngươi hạ sát ta thì một khi máu đã chảy, hậu quả sẽ khó lường, liệu Đinh Bất Tú ngươi đảm đương nổi chăng?
Đinh Bất Tú rúng động :
- Nhưng không lẽ ta thúc thủ để mặc ngươi hoành hành hý lộng, cố tình dò xét toàn bộ những nội tình của phái Điểm Thương ta?
Chính lúc này, phát hiện Đinh Bất Tú vì rúng động nên phân tâm, Gia Cát Thường chợt nâng nhanh hữu thủ, búng mạnh một ngón tay làm cho từ đầu móng tay vọt phát ra một tia bụi mỏng manh màu hồng nhạt.
Đinh Bất Tú phát giác lúc quá muộn, toàn thân chợt lảo đảo, vì thế chỉ còn mỗi một phản ứng cứu nguy là dốc toàn lực đẩy mạnh thanh kiếm về phía trước :
- Ngươi... thủ đoạn thật hạ lưu. Hự!
Nhưng Gia Cát Thường có vẻ đã tự lường trước tình huống này, chợt cười đắc ý, đồng thời còn tự ngả nghiêng toàn thân qua một bên thật nhanh :
- Ai bảo ngươi đang lúc lâm chiến lại để lời trá ngụy của ta lung lạc? Vĩnh biệt ngươi. Ha... Ha...
Nào ngờ tràng cười của Gia Cát Thường cũng đột ngột tự cắt ngang, thay vào đó là thốt ra một tiếng hộc đau đớn :
- Hự!
Vừa khi đó, Đinh Bất Tú gục xuống. Nhưng vì đầu mũi kiếm đã cắm xuyên qua người Gia Cát Thường nên Đinh Bất Tú ngã cũng kéo Gia Cát Thường cùng ngã xuống theo.
“Huỵch! Huỵch!”
Hai thi thể ngã nằm cơ hồ cạnh nhau và kể từ đó toàn bộ cảnh quang xung quanh lập tức rơi vào tình huống tĩnh lặng đáng ngờ.
Và cũng trong tình huống vẫn tĩnh lặng như thế, Triệu Thái xuất hiện như một bóng u linh, hiện thân ngay bên cạnh hai thi thể.
Nhưng ngay khi thoạt nhìn qua tư trạng của cả hai, Triệu Thái động dung và lập tức khom người xuống tự sục tìm khắp người Gia Cát Thường thật nhanh.
Và chỉ một thoáng sau khi đã tìm được vài vật cần tìm, Triệu Thái liền vội vàng nạp vào miệng Đinh Bất Tú một vài hoàn linh đan, tiếp đó là vừa điểm huyệt chỉ huyết cho Gia Cát Thường, vừa rút mạnh thanh kiếm còn đang cắm vào người Gia Cát Thường ra.
Động tác này làm Gia Cát Thường ngỡ đã chết, nhưng vẫn bật lên một tiếng rên rõ to :
- Ối...
Nhưng khi mở mắt, thấy có Triệu Thái đang thủ kiếm ngồi cạnh, Gia Cát Thường kinh hãi kêu :
- Ngươi là ai? Mà không, có phải ngươi vừa cứu Gia Cát Thường ta? A... đau quá. Xin hãy giúp ta ngồi lên đã nào.
Triệu Thái cười cười và cố tình đưa mũi kiếm lên huyệt hầu lộ của Gia Cát Thường :
- Các hạ đã đặt một chân lên Nại Hà kiều rồi, nhưng tại hạ kịp giữ lại. Dù vậy, điều đó vẫn tiếp tục xảy ra nếu như các hạ một là toan dùng thủ đoạn như đã đối phó với Đinh Bất Tú và hai là chẳng thành tâm đáp lại từng câu nghi vấn của tại hạ. Các hạ đã rõ chứ? Và nhớ là đừng ngỡ tại hạ đang đùa. Vì điều này rất hệ trọng đối với riêng sinh mệnh các hạ.
Gia Cát Thường quả có bản lãnh, nhất là để đối phó với tình thế nguy cấp quan hệ đến sinh mệnh bản thân :
- Ngươi là ai? Dụng ý thế nào? Cớ sao lại vì đệ tử phái Điểm Thương để xuất đầu lộ diện báo thù cho họ?
Triệu Thái ấn mạnh mũi kiếm hơn :
- Các hạ có biết là đang quay trở lại Nại Hà kiều chăng? Đừng có bất kỳ lời nào thừa nữa. Trái lại, đáp đi, Điểm Thương phái đã bao lâu rồi vì có hành vi kỳ lạ khiến Không Không môn sinh nghi?
Gia Cát Thường rất kiên cường :
- Khi đáp xong, sinh mạng của Gia Cát Thường ta sẽ như thế nào? Chỉ cần ngươi minh bạch điều này, tự khắc ta sẽ có quyết định.
Triệu Thái ấn mạnh mũi kiếm hơn, lần này đã thật sự phạm vào da, tạo cho Gia Cát Thường một cảm giác là da thịt đang bị cứa bật máu :
- Chỉ một lời thừa nữa các hạ ngay lập tức vượt qua Nại Hà kiều vào thẳng Quỷ Môn quan. Và nếu đây chính là ý muốn thật sự đang có ở các hạ, hãy gật đầu hoặc chỉ cần nhắm mắt lại tỏ dấu hiệu cam phận, tại hạ sẽ ban cho toại nguyện.
Gia Cát Thường nào dám dù chỉ là nhắm mắt. Trái lại, với hai mắt mở thật to, Gia Cát Thường nói luôn một mạch :
- Được rồi, ngươi lạnh hơn ta mong đợi, để ta nói. Rằng đã ba tuần trăng gần đây hành vi của Đào Gia Từ càng lúc càng tỏ ra kín đáo, lạ nhất là có sự qua lại gần như là quá giao tình với nhị lão Thanh Thành. Sau đó, từ khi có tin một trong nhị lão Thanh Thành bất ngờ đột tử thì hai tuần trăng liên tiếp liền sau đó chẳng hiểu sao đệ tử của nhị phái Điểm Thương - Thanh Thành lại tỏ ra quá thân thiết nhau, đôi khi cùng nhau hợp lực, thái độ thì như truy lùng một vài nhân vật nào đó có thể là những hung thủ khiến một trong nhị lão táng mạng, quyết không phải bỗng dưng đột tử. Và bổn Môn càng thêm sinh nghi hơn khi phát hiện lão Đào Gia Từ ngoài việc chợt có dấu hiệu cần mẫn luyện công còn ngấm ngầm sai người phục ẩn và giám sát quanh đây. Cứ nửa tuần trăng thì thay đổi người phục ẩn một lần.
Nghe đến đây, Triệu Thái nhớ ngay đến cảnh có quá nhiều những bầu rượu cạn khô ở cạnh chỗ Đinh Bất Tú và Điền Gia Trung phục ẩn. Thảo nào chẳng ai say, vì số rượu ấy nào chỉ do hai người uống. Vì thế Triệu Thái bảo :
- Các hạ yên tâm. Vì với thái độ thành khẩn này, các hạ đáng được sống tiếp. Chỉ có điều các hạ nên nghĩ lại, há chẳng phải cũng suốt ba tuần trăng vừa qua Môn chủ quý Môn vẫn có dấu hiệu không những là cần mẫn mà còn ráo riết luyện công đây sao? Can chi bản thân luyện thì được khi thấy kẻ khác luyện thì sinh nghi?
Gia Cát Thường liền mở mắt kinh ngạc nhìn Triệu Thái :
- Thiếu hiệp kỳ thực là ai, hà phương hà xứ hà tính hà danh? Cớ sao am hiểu quá rõ nội tình bổn Môn, nhất là về thái độ Môn chủ bổn Môn đang khổ luyện công phu?
Triệu Thái cười cười và dù chẳng một dấu hiệu nào báo trước nhưng thanh kiếm trên tay Triệu Thái vẫn đột nhiên tự chấn gãy thành những năm đoạn. Bốn đoạn rơi xuống lả tả ngay trước mắt Gia Cát Thường, chỉ còn mỗi một đoạn chuôi là vẫn ở trên tay Triệu Thái.
“Coong...”
Triệu Thái vẫn giữ đoạn chuôi, vừa đứng lên vừa dùng tay còn lại nhấc thi thể Đinh Bất Tú lên theo :
- Giữa tại hạ và Môn chủ quý Môn thật ra cũng có duyên hai lần hội ngộ. Các hạ nếu cần thì chỉ phục bẩm như thế là đủ. Tại hạ đi nha, cáo biệt.
Miệng tuy bảo thế nhưng khi quay đi, Triệu Thái chợt phóng ngược phần chuôi kiếm về phía sau thật mạnh.
“Vù...”
Gia Cát Thường phát giác sự thể quá muộn, đành trơ mắt nhìn thủ pháp lợi hại của Triệu Thái một tiểu tử vô danh, đang thần tốc và xé gió lao cắm vào bản thân.
“Phập!”
Nhưng sự thật thì phần chuôi chỉ lao sượt qua và cắm lút vào nền đất ngay bên cạnh đầu Gia Cát Thường. Đến lúc nhận ra và hiểu đấy chỉ là lời cảnh báo gì đó của Triệu Thái thì do Gia Cát Thường quá mãi nhìn vào vật chỉ suýt nữa đoạt mạng nên không phát hiện Triệu Thái đã cùng Đinh Bất Tú mất dạng.
* * * * *
Đinh Bất Tú tỉnh lại và thừa đoán biết Triệu Thái là ai qua thần thái của Triệu Thái tuy ngồi bên cạnh nhưng đang săm soi một lọ đan dược nhỏ cầm trên tay. Thế nên Đinh Bất Tú phẫn hận bật kêu bằng giọng của một người hoàn toàn chưa hồi phục :
- Nếu Không Không môn muốn lần lượt qua Đinh Bất Tú ta và Điền Gia Trung tam đệ để dò hỏi toàn bộ nội tình Điểm Thương phái thì đừng bao giờ mong toại nguyện. Vì những đệ tử bọn ta đều trót mang ân sâu của Chưởng môn sư phụ nên thà chết quyết chẳng vong ân bội phản.
Triệu Thái quay lại, vừa cất lo lọ đan dược vào người vừa ỡm ờ lên tiếng :
- Nhưng chỉ do quý phái Điểm Thương tự gây họa, đâu thể trách nếu lần lượt huynh đệ ngươi lọt vào tay bổn Môn.
Đinh Bất Tú nhắm mắt lại :
- Chớ nói nhảm. Vì kỳ thực đã lâu rồi ai lại không biết Môn chủ các ngươi tuy bề ngoài ra vẻ quân tử nhưng tâm địa thì hẹp hòi đố kỵ, nham hiểm khó lường. Cứ giết ta đi thay vì chỉ phí thời gian vô ích.
Triệu Thái hừ lạt :
- Thế sư phụ ngươi, lão Đào Gia Từ thì chính nhân quân tử lắm sao? Nhưng thôi, ta cũng chẳng muốn giết ngươi làm gì và cũng không cần thiết cùng ngươi tranh luận về hành vi thái độ của bậc trưởng bối hai bên. Tóm lại, bổn Môn chỉ vì quan tâm đến một người nên không thể không khuất tất hai huynh đệ ngươi. Hy vọng ngươi hiểu ý ta.
Đinh Bất Tú giật mình, lại mở mắt nhìn kẻ trước mặt :
- Sao lại hỏi ta về nhân vật chỉ được quý Môn quan tâm?
Triệu Thái cười lạnh và hỏi ngược lại :
- Đừng ngỡ mọi hành vi của quý phái có sự hợp lực của phái Thanh Thành là thập phần kín đáo, đến nỗi cứ nghĩ thần không hay quỷ không biết. Có một vài nhân vật đang được nhị phái Điểm Thương Thanh Thành đặc biệt chú tâm. Xem nào, một - hai - ba - à, tất cả là bốn nhân vật, đúng không? Và một trong số đó, tiếc thay lại chính là nhân vật được sự lưu tâm của bổn Môn. Nào, nói đi, nào phải bổn Môn chẳng biết gì? Tương tự, bổn Môn cũng đâu muốn xen vào hoặc gây khó cho những mưu đồ và toan tính của nhị phái, trái lại chỉ muốn biết về mỗi một nhân vật mà thôi.
Đinh Bất Tú thật sự ngạc nhiên và sau cùng vờ che giấu bằng một câu hỏi, không ngờ là đã vô tình thú nhận :
- Có thật quý Môn chỉ vì quan tâm mỗi một gã Lý Nghi nên vạn bất đắc dĩ dùng thủ đoạn này đối phó hai huynh đệ ta?
Triệu Thái vẫn thản nhiên, kỳ thực thì đang mừng thầm trong lòng :
- Đã ba tuần trăng rồi từ khi bổn Môn phát lệnh tập nã vẫn chưa phát hiện bất kỳ tung tích gì về Lý Nghi. Quý phái Điểm Thương sẽ được bổn Môn cảm kích nếu như cứ cho biết tin hoặc là về nhất cử nhất động của gã, thay vì thời gian vừa qua dù phát hiện vẫn không một lời tỏ bày.
Đinh Bất Tú vụt chớp mắt :
- Gã này vẫn bị quý Môn tập nã, vạn nhất đã bị đệ tử bổn phái lỡ tay hạ sát thì sao?
Triệu Thái nhún vai :
- Điều đó thì vô ngại. Vì đối với bổn Môn, sinh mạng gã Lý Nghi kể như đã được định đoạt và chỉ cần nhìn thấy thi thể gã là đủ. Tuyệt đối chẳng vì lẽ này lẽ nọ mà phiền hà hoặc trách cứ bất kỳ ai đã thay bổn Môn kết liễu sinh mạng gã.
Đinh Bất Tú lập tức gắng gượng ngồi lên và may không bị Triệu Thái ngăn cản :
- Nếu là vậy, liệu hai huynh đệ ta có được tự do sau khi chính ta tỏ bày cho biết manh mối để tìm Lý Nghi?
Triệu Thái gật đầu :
- Đó là điều đương nhiên. Vì kể cả ta cũng đâu đảm đương nổi nếu dám tự ý gây hiềm khích làm mất hòa khí sẵn có giữa Điểm Thương phái và Không Không môn.
Đinh Bất Tú liền hạ thấp giọng :
- Chỉ mới đây thôi đã có người nhìn thấy gã xuất hiện ở thành Kim Lăng. Và có thể lúc này hoặc gã đã chết hoặc lại tiếp tục lẩn đâu mất. Đây là tất cả những gì Đinh Bất Tú ta có thể tỏ bày.
Triệu Thái thoáng cau mày :
- Không là lời dối gạt chứ?
Đinh Bất Tú biến sắc :
- Quý Môn từng vang danh là có lối thông tin vừa nhanh vừa hữu hiệu. Ta sẵn sàng cam chịu như thế này cho đến khi ngươi tự minh bạch hư thực. Miễn sao đây đừng là thủ đoạn khác của ngươi, để rồi trở mặt nuốt lời không buông tha hai huynh đệ ta như đã hứa.
Triệu Thái cười lớn :
- Đừng vì võ đoán mà vô tình buông lời mạo phạm đến ta vốn dĩ là Phó môn chủ Không Không môn. Không những thế, ta vẫn sẵn sàng hạ lệnh phóng thích cả hai và thừa năng lực tự tay bắt lại nếu như phát hiện lời của ngươi chỉ là giả dối. Hãy yên tâm tọa công thêm một lúc, tự khắc võ công được khôi phục. Và đừng quên những gì bổn Phó môn chủ vừa nói. Ha... Ha...
Tràng cười của Triệu Thái thật có uy lực, không chỉ khiến Đinh Bất Tú choáng tai hoa mắt mà còn làm cho nhiều thật nhiều những lá cây trên cao phải lìa cành rơi xuống vì bị chấn động.
Vì thế, Đinh Bất Tú cũng chấn động nhìn mãi theo Triệu Thái cho đến khi khuất bóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]