Chân diện vô vô Đêm khuya lành lạnh, tiếng sóng vỗ vào be thuyền chanh chách, cùng với gió sông lồng lộng, nếu người có tâm sự buồn như Trường Phong có lẽ không lúc nào tìm được một giấc ngủ yên lành.
Chàng ngồi trên mũi thuyền, bâng quơ nhìn dòng nước Trường Giang sôi sục, mà thả tâm tư u uẩn vào cõi hoài niệm yêu thương.
Con thuyền cứ lặng lờ trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng Trường Phong lại chống sào hướng mũi thuyền. Giữa lúc tâm trạng chìm lắng trong cõi bâng quơ thì Đình Phụng gọi khẽ sau lưng Trường Phong:
- Âu đại ca.
Chàng giật mình quay lại:
- Đình Phụng ... Sao cô nương còn chưa đi nghỉ?
Đình Phụng lắc đầu:
- Làm sao muội ngủ được khi Âu đại ca ngồi ngoài này.
- Tại hạ không sao đâu. Đêm nay trên sông nước Trường Giang. Tại hạ cảm thấy tâm hồn lắng dịu, để quên những kỷ niệm đã nặng lòng với Khả Ngọc.
- Khả Ngọc không xứng với đại ca đâu.
- Tại hạ không xứng với nàng thì đúng hơn. Thôi không nhắc đến nàng nữa.
Chàng đứng lên nói:
- Cô nương hãy vào trong khoang nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ tới Động Đình hồ.
- Đình Phụng muốn ngồi đây với đại ca.
Nàng nũng nịu:
- Đại ca khôn lắm, cảnh đẹp Trường Giang chỉ dành riêng cho đại ca thôi à?
Nàng quay trở vào khoang một lúc sau trở ra, trên tay có sẵn một bầu rượu năm cân.
Đình Phụng cười khúc khích, chìa bầu rượu đến trước mặt Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-anh-ma-ton/2239941/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.