Nghe tiếng binh khí và chưởng phong ầm ì ngoài tiền sảnh tổng đàn Bạch Liên giáo, Đinh Phụng lo lắng vô cùng nhưng không làm cách gì ra ngoài được. Cánh cửa bằng gỗ lim đã bị khóa trái bên ngoài. Nàng như kẻ tù tội bị nhốt. Tiếng binh khí chạm nhau ngưng hẳn, nàng lắng tai nghe, hình như sự tĩnh lặng đã tràn đến phủ trùm toàn ngọn Ngọc Nữ.
Cạch.
Đình Phụng quay mặt nhìn ra cửa.
Cánh cửa gỗ lim bật ra, liền có hai bóng chim bay xẹt vào nhanh như cắt chộp những móng vuốt nhọn hoắt lên mặt nàng.
Đình Phụng thét lớn:
- A ...
Nàng té ngã ra sau. Trong ánh sáng nhờn nhợt của đôi bạch lạp, Đình Phụng nhận ra đó là hai con dơi đêm chuyên hút máu người.
Hoảng hốt, nàng chộp luôn chiếc bình thủy thần trên bàn ném thẳng vào cặp dơi đó.
Chiếc bình thủy thần vỡ tan khi va vào vách phòng, hai con ác điểu đập cánh lướt qua như muốn trêu chọc Đình Phụng.
Một người từ ngoài cửa bước vào. Cặp dơi nhẹ êm đáp xuống tay người đó.
Đình Phụng nghiêm giọng nói:
- Tỷ tỷ muốn hại Đình Phụng à?
Bạch Liên thánh cô cười khẩy một tiếng, lột luôn tấm lụa che dung diện. Thị không phải là Khả Ngọc, nhưng sắc đẹp chẳng thua gì Bạch Liên thánh cô.
Thị ngoắc Đình Phụng:
- Hãy lại đây với ta.
Đình Phụng kinh ngạc hỏi:
- Cô nương là ai?
Thị cười khẩy một tiếng, nói:
- Ta muốn giúp ngươi.
- Cô nương muốn giúp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-anh-ma-ton/2239932/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.