Thấy mọi người đã đi hết.
Lãnh Duật đánh mắt với Bạch Tử Hàn: "Cậu thấy sao?"
"Tôi thấy vụ án này có rất nhiều uẩn khúc! Chứng cứ cùng manh mối đến tận bây giờ đúng là có tính đột phá nhưng lại bị đứt gánh giữa chừng. Đặc biệt là về cái tên viết luận văn về gia tộc ma cà rồng kia, tôi vẫn luôn có cảm giác người đó không thể nào không liên quan đến vụ án này. Tất cả đều giống như có thứ gì đó đang lẩn quẩn ở giữa, làm chúng ta không thể liên kết vụ án này với nhau."
Bạch Tử Hàn bình tĩnh nói ra phán đoán của mình.
Với anh, vụ án này không huyết tinh giống như các vụ án phân thây khác, nhưng manh mối mấu chốt lại vẫn chưa xuất hiện, khiến tất cả tình tiết của vụ án bị đứt quãng, không liên kết lại với nhau.
Dường như cũng đồng tình với sự phán đoán của Bạch Tử Hàn, Lãnh Duật cũng gật đầu theo: "Đúng vậy! Hơn nữa rốt cuộc cách thức xác định mục tiêu của hung thủ là thế nào? Và mục đích của hắn là gì? Tôi không tin hắn ta chỉ đang hưởng thụ cách thức hành hung của mình."
Lời này của Lãnh Duật khiến hai mày Bạch Tử Hàn không khỏi nhíu chặt rồi như vô ý đưa mắt nhìn về người vẫn luôn im lặng kia.
Chỉ thấy Cố Tư Dạ không ngừng lẩm bẩm, tự hỏi chính mình như đang bước vào một thế giới riêng.
Bỗng nhiên cậu giơ tay đập lên bàn bộp một cái khiến cả hai người còn lại giật nảy mình.
"Sao vậy, tiểu Dạ?" Bạch Tử Hàn lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-am/1686911/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.