Lúc này tại đỉnh Tuyết Sơn, sau khi bình tâm đôi chút, Thủy Mẫu vẫn không từ bỏ cơ hội đi xuống núi, để tìm gặp nam nhân của mình, cùng thân sinh bảo bối.
Nơi mà Liễu Thiên Nguyệt cấp cho Thủy Mẫu là một biệt uyển khá xa với ba tòa lâu, vì nơi này phong cảnh hữu tình, không khí tĩnh lặng, thích hợp cho việc dưỡng thương của nàng ta.
Đi qua một hàng lang khá dài bắt qua ba tòa lâu thì nàng nhoẻn môi cười đẹp, vì qua khỏi ba toàn lâu này, nàng có thể tự do đi xuống núi.
“Sư phụ, người đang có bệnh trong người cần được nghỉ ngơi” một bóng dáng xuất hiện, kéo theo thanh âm uy nghiêm, nụ cười trên khóe môi liền biến mất, nàng xoay đầu lại, oán hận hắn “Vỹ nhi, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng nếu ngươi cản ta thì hãy đâm chết ta” đúng, hiện tại cho dù thần tiên có xuất hiện, cũng không thể cản trở nàng được.
“Sư phụ, người đừng nên như thế, Vỹ nhi hứa, chỉ cần sư phụ hảo hảo tịnh dưỡng, sau khi hồi phục Vỹ nhi sẽ đưa sư phụ xuống núi như lời Vỹ nhi đã hứa” hắn biết sư phụ của hắn có tính khí như con nít, nhưng mà hiện tại quả thật hắn không thể nuông chiều sư phụ của mình.
“Vỹ nhi, xem như vi sư cầu xin con, nể tình của vi sư đã dạy dỗ cho con, hãy để ta đi” nàng muốn biết ‘hắn’ còn tại thế hay không, nàng thật muốn biết ‘nhi tử’ của mình sống như thế nào, nàng thật sự muốn gặp họ.
“Sư phụ” Âu Nhã Vỹ cực lực kháng nghị, trên Tuyết Sơn mặc dù có ấm hơn những tháng trước nhưng đường xuống núi mới là một vấn đề lớn.
Bất giác một đoàn người từ bốn phía đi ra, tất cả đều là các cô nương trẻ trung vận bạch y, vừa nhìn vào phục trang, liền biết ngay là người của Tuyết Sơn
Tất cả đều hướng thẳng đến đại điện mà đi, khi ngang qua liền nhún người xuống tỏ vẻ cung kính chào hai người.
Tóm lấy một người ra “Có chuyện gì xảy ra sao?” chẳng lẽ bọn người lại không biết điều lên đây quấy phá? Nếu thật là như vậy, cho dù nàng có chết cũng liều mình xông đến đánh một trận oanh oanh liệt liệt với họ.
“Thủy Mẫu nương nương, thiếu chủ đã quay về Tuyết Sơn, nên Dương tả xứ triệu tập mọi người đến ra mắt thiếu chủ”
“Thiếu chủ” hai người đồng thanh hét to, nha, nha, nếu Âu Nhã Vỹ nhớ không lầm thì Đồng Lão đã hơn trăm tuổi rồi, lẽ nào Đồng Lão muốn hưởng thụ cảm giác con cháu đầy đàn? Nên mới nhận nuôi một đứa trẻ?
Suy nghĩ của nàng thì đồng dạng với Âu Nhã Vỹ, ngoài ra nàng biết Đồng Lão này chỉ là ‘giả mạo’, nàng ta lấy khuôn mặt của Đồng Lão để ‘chỉnh đốn’ những kẻ bất tuân, chỉ có những tháp tùng thân thuộc mới biết được khuôn mặt thật của Đồng Lão.
“Ân, vì thời tiết của Tuyết Sơn không được tốt lắm, thiếu chủ tuổi còn nhỏ, sợ không thể ở lại vùng đất lạnh giá này, nên được đưa xuống núi nuôi dưỡng, năm nay không khí trên Tuyết Sơn trở nên nóng ấm vô thường, nên Dương tả xứ mới có ý định dắt thiếu chủ lên” rồi tiểu cô nương ngước mắt lên nhìn họ, thoáng qua là một tia quỷ dị.
Xua tay, cô nương liền thức thời dời đi, Thủy Mẫu cũng thản nhiên hướng theo họ mà đi.
“Sư phụ” Âu Nhã Vỹ thấy sư phụ vẫn không bỏ cuộc, nên bước ra ngăn cản.
“Vỹ nhi, từ khi nào mà ngươi trở nên không nghe lời” liếc xéo, nàng bực nhọc oán trách.
“Chuyện gì Vỹ nhi cũng nghe lời sư phụ, chỉ có chuyện này thì Vỹ nhi không thể, chỉ cần sư phụ hảo hảo tự giác tịnh dưỡng, tự khắc Vỹ nhi sẽ nghe lời sư phụ”
Cắn chặt môi, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, bản thân nàng ra sao nàng biết rõ, nhưng để gặp được họ nàng không ngại chuốc hết sức lực của mình.
“Sư phụ” cánh tay lực lưỡng dang ra ngăn cản bước đi của Thủy Mẫu “Vỹ nhi, ta chỉ muốn đi diện kiến mặt mũi của vị chất nhi kia thôi, chẳng lẽ không được sao” chỉ còn cách này mới có hy vọng cắt đứt hắn…
Đảo liên đôi mắt, hắn liền rút tay lại, lặng lẽ đi theo sau lưng của Thủy Mẫu, giám sát từng bước đi cử chỉ của Thủy Mẫu.
Vừa mới bước vào đại điện, thì nghe lai rai một thanh âm non nớt vang lên nhưng cũng khiến kẻ khác phải hàn phục dưới chân “Hảo, các ngươi đứng lên đi, chớ nên đa lễ”
Khuôn mặt tuấn tú, mày rậm cương quyết, đôi mắt thuần thúy, sóng mũi cao cao, bạc môi mỏng manh, một thân hắc bào, đai lưng đính mã não, thắt lưng ngoài miếng thắt lưng bài ra còn có miếng ngọc bội tinh xảo, còn nhỏ tuổi nhưng lại có nét khôi ngô như vậy, đủ thấy sau này hắn chính là một tuấn mỹ nam nhân.
“Nhật nhi” đôi mắt phủ lên một tầng nước sóng sánh lấp lánh, khuôn mặt phấn khởi, giọng hưng phấn cất lên.
Chính hành động đột ngột này, liền thu hút được không ít mắt tò mò của toàn thể người trong đại điện.
Đôi chân không tự giác chạy về hướng tiểu nam hài, hô lên thật vui sướng “Nhật nhi”
“A” bị một kẻ xa lạ không quen biết ôm thì tiểu nam hài lộ ra sự chán ghét, nhưng khi cảm nhận được luồn ấm áp của Thủy Mẫu thì mày rậm có chút giãn ra, thu hồi lại vẻ chán ghét.
“Nhật nhi” ôm thật chặt tiểu nam hài trong lòng, nàng nức nở cất tiếng khàn khàn gọi, chứng tỏ nàng xúc động bao nhiêu.
“Ta là Liễu Hạo Minh, không phải là Nhật nhi của phu nhân” Liễu Hạo Minh ân cần giải thích cho vị quý phu nhân này hiểu, hắn không phải là ‘Nhật nhi’ trong miệng của nàng.
“Ân, đúng đó, Thủy Mẫu nương nương nhận nhầm rồi, hắn chính là thiếu chủ của Tuyết Sơn” Dương Quần – Dương Hữu xứ bước ra lên tiếng, Thủy Mẫu ở Tuyết Sơn cực kỳ được Đồng Lão ‘yêu thương’, nên hắn cũng không muốn đắc tội, nhưng thiếu chủ thân thể yếu ớt không thể chịu nổi cái ôm ấp mạnh bạo như vậy.
“Sư phụ, Dương hữu xứ nói phải” Âu Nhã Vỹ im hơi lặng tiếng nãy giờ nay liền âm thầm nhắc nhở, khuôn mặt Âu Nhã Vỹ bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm sớm đang nổi lên ngọn sóng ngầm mãnh liệt.
“Không thể nào, ngươi quả thật giống Nhật nhi” sờ khuôn mặt tuấn tú của hài tử nam thì Thủy Mẫu khẳng định nói, bất giác nhìn kỹ lại thì đôi mắt có chút khác biệt, Nhật nhi của nàng có đôi mắt chim ưng cương ngạnh, hoàn toàn khác với tiểu hài tử này.
“Sư phụ, sư phụ năm nay cũng ngoài bốn, mà thiếu chủ lại chỉ mới năm tuổi, không lý nào lại là hài tử của sư phụ” có thể thốt lên lời nói này hắn cũng tự mừng thay chính bản thân mình, nhưng trái tim lại nhói đau lên, cứ như có một người đang bóp thật chặt, khiến hắn không thở nổi.
<<Ái thê Huyền Vũ Dạ Nguyệt cùng Hoàng Bá Thuần chi mộ>> bao nhiêu năm nay trong đầu hắn vẫn mãi không quên được tấm linh cửu kia, bây giờ hắn nên vui hay nên buồn đây, tiểu hài tử có khuôn mặt khôi ngô như ‘hắn ta’ vậy thì nàng có còn tại thế hay không?
Bất giác khuôn mặt nàng đổi sang buồn bã, nhưng lại phi thường chi kinh hỷ “Nói cho ta nghe, phụ thân, mẫu thân – ngươi là ai”
Mọi người trong thính điện liền nín thinh, khuôn mặt tiểu hài tử trầm lắng, tái lại thấy rõ.
“Sao vậy?” khuôn mặt của Thủy Mẫu cũng tái nhợt lại không kém gì tiểu hài trước mặt khi thấy sắc mặt của mọi người, đừng nói cho nàng biết là họ đã không còn tại thế nha, thiên thiên vạn vạn đừng có trêu chọc nàng nha!
“Ta…ta…không có phụ mẫu, ta chỉ có hắc a di nuôi dưỡng thôi” cho tới khi hắn năm tuổi mới biết rằng mình có mẫu thân, nhưng đây chẳng phải là mẫu thân ruột thịt của hắn, chẳng qua hắn chỉ được nhận nuôi thôi…
“Không…không….thể….nào….” giọt nước mặt liền tuôn trào ra, giọng nói tựa như không khẳng định, nàng vẫn ôm một tia hy vọng nào đó.
“Hạo Minh thiếu gia” Hắc nương tử vội ôm chặt lấy tiểu thiếu gia của mình.
Mặc dù nàng không muốn nói dối với tiểu thiếu gia, nhưng là Dương Nhạc có lệnh không được truyền ra ngoài, vì sự tồn vong của Tuyết Sơn, nên nàng mới không thể nói ra sự thật.
“Ô…ô…ô…” không tự giác Liễu Hạo Minh khóc rống lên trong lòng ngực của Hắc nương tử, lần này Thủy Mẫu đã động chạm sâu sắc về sự đau thương của một tiểu hài tử.
“Ô, thiếu gia, ngoan, ngoan” mặc dù Độc nương tử rất muốn trách móc Thủy Mẫu nhưng mà nàng lại chẳng dám, gia nhập vào Tuyết Sơn 6 năm, tính tình của chủ nhân nàng hiểu rõ, công tư phân minh, có lỗi phải chịu nhận phạt, vị trí Thủy Mẫu trong lòng của chủ nhân rất cao, cho nên nàng không dám tùy ý đắc tội.
“Không, ta muốn gặp A Nguyệt, ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi” Thủy Mẫu liều mình rống, chỉ cần gặp Liễu Thiên Nguyệt thì mọi việc sẽ rõ, nên tùy hứng nắm lấy cổ áo của người trước mặt, mà kẻ xui xẻo này chính là Dương Nhạc –Tả hữu xứ.
“Thủy Mẫu, chủ nhân hiện tại đã ra ngoài thụ lý công việc” Dương Nhạc vô duyên vô cớ bị kẻ khác hỏi tội thì có chút bực nhọc nhưng vội thu lại ý hận, nói ngắn gọn cho Thủy Mẫu hiểu.
“Vậy khi nào chủ nhân ngươi mới về” không nhìn ra hận ý của Dương Nhạc, Thủy Mẫu bị sự quẫn bách che mờ con mắt, hấp tấp hỏi.
“Chuyện này thuộc hạ không biết” điều này quả thật hắn không biết.
Thủy Mẫu liền nước mắt đầm đìa, khóc rống lên, hành động phi thường con nít của Thủy Mẫu dọa cho tất cả mọi người trong đây một ven hú vía.
Liễu Hạo Minh dừng lại tiếng khóc, chạy tới, kéo lấy một góc tay áo “Chúng ta sẽ đi gặp nương, hỏi rõ, được chứ” mặc cho hắn mới năm tuổi, dù có một số việc hắn không hiểu, nhưng việc này đã bày sẵn trước mắt, hắn không thể không hiểu, nên nêu ra ý kiến.
“Nhưng thiếu chủ, Thủy Mẫu nương nương vừa trải qua….” ngắt đi lời nói của Độc nương tử, Thủy Mẫu nói “Không, ta không sao, ta thật không sao, chúng ta cùng xuống núi”
Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Hạo Minh, Thủy Mẫu lòng kiên định không thay đổi.
“Sư phụ, người không nên hành xử như vậy” dù biết rằng sư phụ nóng lòng được đoàn tụ với hài tử như trong miệng của nàng nói, nhưng mà cũng nên tự lo cho bản thân trước a.
“Phải đó, Thủy Mẫu nương nương nên tự bảo trọng thân thể của người, kẻo chủ nhân trách chúng thuộc hạ tác trách” mọi người nhất mực quỳ xuống, ngăn cản chuyến đi của Thủy Mẫu.
Nàng có từng nghĩ, nàng đang là miếng mồi mà bọn, <Di Hoa Cung> săn tìm và để ý tới hay không? Chẳng lẽ nàng đã quên mất nàng bị phong tỏa hết kinh mạch, thành băng nhân là vì bị họ hãm hại sao?
Chủ nhân của họ tốn rất nhiều dược liệu quý, cùng công sức mới cứu được nàng ra khỏi chỗ chết, vậy mà nàng lại muốn đâm đầu vào chỗ chết, đùa ư, trừ phi nàng muốn hại họ bị chủ nhân trách phạt đến chết, còn lại, họ tuyệt phải giữ chân nàng, vì mạng của mình cũng như vì chủ nhân.
Thuỷ Mẫu bị đám người này kích tới muốn hộc máu tươi mà chết đi, thân thể có chút run run, Âu Nhã Vỹ nhanh nhẹn liền đỡ lấy Thủy Mẫu “Ngay cả đứng sư phụ còn không vững, vậy còn nghĩ gì là xuống núi”
“Ngươi” trợn mắt lên nhìn Âu Nhã Vỹ, không tại mấy người thì nàng có bị như thế này không? Tự nghĩ trong lòng.
“Dương thúc thúc, người phải làm chủ cho Hạo Minh” thấy bóng dáng quen thuộc kia đứng tại góc tối, Liễu Hạo Mình bèn chạy lại níu lấy một góc áo của người kia mà hỏi.
Hắn thông minh, ở Tuyết Sơn chỉ có Dương Nhạc mới có tiếng nói chung, nhận được sự kính trọng từ mọi người.
Cười khẩy “Tiểu tử, ngươi thật ma lanh” đứng quan sát nãy giờ hắn biết Thủy Mẫu là con người kiên trực, không dễ dàng từ bỏ đâu, không cho nàng xuống núi, nàng sẽ ra biện pháp ‘trốn đi’, chi bằng cho nàng đi theo, để tiện bảo vệ nên đưa ra quyết định “Hảo, chúng ta cùng xuống núi, có đều, mọi sự Thủy Mẫu đều phải thông qua lời của ta”
“Hảo, cứ như vậy đi” Thủy Mẫu phấn khởi phục hồi lại sức lực liền nhảy tưng tưng lên.
Mọi người đều ngạc nhiên với sự tuyên bố của Dương Nhạc, nhưng cũng không ai dám lên tiếng kháng nghị, vì lời nói của Dương Nhạc đa phần là đúng, nên nghe theo.
Âu Nhã Vỹ khẽ than thở, rồi chỉ biết nhìn lên bầu trời xa vời, Nguyệt nhi, hi vọng muội còn sống, chỉ cần biết muội còn sống là được rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]