Thấy ta đi vội vàng, Mộ Dung Vô Nhai liền níu kéo tay ta hỏi “Nhiêu Nhiêu cô nương, chẳng hay nàng cư ngự tại nơi nào, để tại hạ tiễn một đoạn”
Dẫu sao hắn cũng là ân nhân của ta, ta cảm kích hắn không hết, ta liền bịa ra một chuyện “Thật ra tiểu nữ vừa mới mất phụ thân, lưu lạc tại trốn kinh thành không nhà cửa, may mắn được <Di Hồng Lâu> chấp nhận, nên ở đây kiếm vài đồng lẻ để làm lộ phí về nhà”
Dù rằng ta nói dối nhưng ta vẫn còn tôn trọng hắn, nếu gặp người khác, ta thưởng hắn một chưởng rồi xoay lưng bỏ chạy, vì hôm nay là ngày cuối ta phá lệ hiện thân.
“Nàng theo ta được không, ta hứa không bạc đãi nàng”, hắn nói một cách ái ngại, hướng tới nàng mà nói, nàng kinh hoảng tròn to đôi mắt nhìn hắn.
“Thật ra ngay từ đầu chạm mặt, ta đã sinh ra tình ý với nàng, nàng có thể suy nghĩ lời ta” Mộ Dung Vô Nhai sợ nàng từ chối liền ăn nói khéo léo lại
Thật ra ngay từ đầu hắn vừa chạm mặt nàng ở trên núi, hắn đã yêu nàng, nàng tựa như một tiên nữ bị ruồng bỏ, tội nghiệp mà quỳ giữa rừng núi, hắn không quan tâm liền đưa nàng về nhà tận tay chăm sóc cho nàng.
Chỉ mong nàng tỉnh lại, cùng hắn ‘kết tơ duyên’, hắn rất chờ mong sau khi nàng tỉnh lại người đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng là hắn, nên hắn chờ từng ngày từng ngày, nào ngờ người tính không bằng trời tính!
Hắn được hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vu-da-nguyet/2495199/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.