Thấy tỷ tỷ buồn, thân làm muội muội không thể giúp ích gì cho nàng ta, lại là nguyên nhân của mọi tội lỗi, ta liền dẫn tỷ tỷ lên núi cho khoay khoải tâm trạng, trong lúc ta đi tìm nước cho tỷ tỷ giải khát thì nghe thấy tỷ tỷ hét lén “bớ người ta, dâm tặc”
Sợ hãi ta phi thân như vũ bão giết hết hai tên dâm tặc muốn làm nhục tỷ tỷ “Ô…ô…ô…muội muội….”
Nàng liền ngất đi, ta hoảng hồn, cho dù chết ta cũng phải cổng tỷ tỷ xuống núi tìm đại phu, là do ta không tốt, xin lỗi, thật xin lỗi tỷ tỷ, muội không tốt, ta khóc rống lên.
“Muội muội bình tĩnh đi, nhị muội sẽ ổn thôi”, Huyền Vũ Dạ Mạc thương tiếc liền trấn an ta, nhưng ta rất buồn, ta vội nương tựa vào bóng dáng của đại ca khóc lóc thảm thiết “Đại ca, muội có lỗi ô….ô….ô….”
“Nguyệt nhi….” hắn đau lòng gọi tên nàng, “Khục”, một tiếng ho khan vang lên, ta liền rời xa bóng dáng đại ca, lau đi nước mắt, nhưng đầu vẫn cúi xuống, hắn nói “Là muội dẫn Tuyết nhi lên núi”
Ta gật đầu, một tiếng hừ lạnh vang lên, hắn lạnh lùng bước ngang qua người ta mở của phòng xem ta như không khí, hắn đang trách ta? Bất chợt ta đau lòng ôm lấy miệng mà khóc không cho mình lên tiếng quấy rối kẻ khác.
“Nguyệt nhi” Huyền Vũ Dạ Mạc nhăn mày liền ôm lấy tiểu muội bảo bối của mình, bình thường thì tinh nghịch như yêu tinh, nay lại khóc như suối phun trào?
Hoàng Bá Thuật thì kinh hách tới kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vu-da-nguyet/2495191/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.