Triệu Huyền Vi lẳng lặng nhìn Giản Trung Khúc, mới đầu cô còn cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy giọng anh nhưng khi người đàn ông này ngồi trước mặt cô, cảm xúc đó đã hoàn toàn tan biến... Người cô yêu đã không còn là anh trong trí nhớ của cô nữa...
Giản Trung Khúc mặc một chiếc áo măng tô màu đen dài đến đầu gối, mái tóc húi cua phối hợp với gương mặt lạnh tanh như tảng băng trước mặt khiến cô không thể nào hình dung được những năm qua anh đã sống thế nào, nhìn anh có chỗ nào giống bác sĩ đâu, nói không ngoa thì Triệu Huyền Vi thấy anh giống mấy tên giang hồ có học thức mà lúc học đại học vẫn hay theo đuổi cô, chúng bám rất dai nhưng bị Giản Trung Khúc trừng một cái đều bị doạ cho chạy mất.
Lúc trước Giản Trung Khúc tuy tính tình có chút lập dị, là một bác sĩ anh vẫn luôn giữ vẻ mặt ấm áp, hoà nhã với bệnh nhân nhưng ám ảnh trong quá khứ đã làm trái tim anh có phần sắc lạnh... Cuộc đời anh được Triệu Huyền Vi sưởi ấm mà trở nên rực rỡ, tươi sáng... Nhưng hôm nay gặp lại anh đến chiếc mặt nạ nho nhã, ấm áp ấy cũng chẳng thèm mang nữa, đối diện với cô có phải chính là Giản Trung Khúc thật sự mà cô chưa từng được nhìn thấy hay không?
Triệu Huyền Vi cố gắng giữ bình tĩnh, ổn định nhịp đập trái tim mình mà nhẹ giọng nói:
"Em khoẻ... Còn anh thì sao?"
Giản Trung Khúc trầm mặc lắc đầu, giọng anh hơi trầm khàn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837831/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.