Sáng ngày hôm sau theo như dự tính thì hai người đàn ông cùng chung chí hướng này đã đến trước trường mẫu giáo của tiểu Hiên núp ở một góc mà đợi sẵn. Vốn dĩ cả hai có thể một người đến công ty của Triệu Huyền Thanh, một người đến bệnh viện phục hồi chức năng mà đợi vợ nhưng Trác Nhất Thành cứ khăng khăng muốn gặp con trai mình... Là một người bạn tốt, Giản Trung Khúc đành phải chạy theo đến đây nhòm cùng anh một lúc.
Trác Nhất Thành hồi hộp cứ hít vào thở ra không yên, lần đầu anh gặp con trai mình... Giản Trung Khúc nói thằng bé rất giống anh, thật sự rất giống sao? Anh không hình dung ra nổi, dù là đứng nhìn thằng bé ở khoảng cách xa cũng khiến anh không thể bình tĩnh nổi... Trác Nhất Thành nhỏ giọng hỏi Giản Trung Khúc:
"Con trai tao có dễ thương không?"
Giản Trung Khúc nhíu mày, liếc Trác Nhất Thành mà khinh bỉ hỏi lại:
"Mày nghĩ mày có dễ thương không?"
Trác Nhất Thành không suy nghĩ nhiều thành thật lắc đầu... Sao có thể dùng từ dễ thương để miêu tả một người đẹp trai, khí chất ngời ngời như anh được.... Nhưng không ngờ thằng bạn bên cạnh mình lại cười phá lên, Giản Trung Khúc nhếch miệng nhàn nhạt nói:
"Mày có câu trả lời luôn rồi đó... Haha... Mặt hai cha con mày đần thối y như nhau..."
Trác Nhất Thành mặt mày cứng đờ... Anh vậy mà bị thằng này xiên xỏ... Nói anh còn được sao lại dám chê cả con anh... Trác Nhất Thành khó chịu, gằn giọng phản kích lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837816/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.