Giản Trung Khúc nghe Triệu Huyền Vi gọi mình hắn mới dừng tay lại, luộm chiếc điện thoại của cô lên mà đi về phía cô, nhân lúc đó hai tên kia cũng cong đuôi chạy mất, hắn chỉ hừ lạnh mà nhìn theo... Không thể để Vi Vi của hắn đợi lâu.
Giản Trung Khúc dùng áo sơ mi của mình lau sạch chiếc điện thoại rồi mới đưa sang cho cô, nhẹ giọng nói:
"Của em..."
Triệu Huyền Vi nhìn hắn, trên mặt lấm tấm mấy vệt máu đỏ nhìn rất chướng mắt, cô lo lắng sợ hắn bị thương vội vàng chống tay muốn ngồi dậy làm cho Giản Trung Khúc giật mình sợ cô té ngã mà vịn lấy vai cô đặt cô ngồi xuống, còn hắn thì ngồi quỳ trên mặt đất mà nhỏ giọng hỏi cô:
"Em có sợ không? Anh đuổi bọn chúng đi hết rồi."
Triệu Huyền Vi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, cô liền biết sau khi rời khỏi bệnh viện hắn liền đi tìm rượu mà giải sầu... Cô không biết phải nói gì chỉ biết dùng khăn lau sạch vết máu trên mặt hắn, lo lắng hỏi:
"Anh có bị thương không?"
Giản Trung Khúc khẽ cười lắc đầu, ít ra cô còn quan tâm hắn đã khiến hắn vui đến tận mây xanh rồi.
Hắn bắt lấy bàn tay của cô áp nhẹ vào má mình mà vui vẻ trả lời:
"Không có... Đều là máu của tụi nó..."
Triệu Huyền Vi thở phào nhẹ nhõm, may là hắn không bị gì, nhưng dáng vẻ lúc nãy của hắn thật đáng sợ... Nếu cô không ngăn lại chắc hắn tiễn hai tên đó lên đường luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-vi-nhu-trang/2837810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.